Thời gian trôi qua cũng không sai lắm, Hạ Huân chào tạm biệt, đứa bé thứ ba lại bắt đầu náo loạn, Hạ Huân dỗ không được, tức giận đánh vào mông đứa bé thứ ba một cái, Hoàng Vĩ Dân nói dừng anh, "Được rồi, đứa nhỏ không muốn đi, cậu đánh nó làm gì, để đứa nhỏ ngủ lại một đêm, sáng mai cậu tự mình tới đón."
Hạ Huân thiên ân vạn tạ, mang theo hai đứa lớn rời đi.
Xuống dưới lầu, đứa bé thứ hai liếc mắt nhìn tầng hai, "Cha, nếu không cha cũng đánh con một cái đi, con cũng muốn ở lại với mẹ."
Hạ Huân nghĩ thầm làm sao có thể đánh thằng nhóc này một cái rồi thôi, anh còn hận không đánh cho cái mông của nó sưng lên luôn.
Kiều Tĩnh An ôm đứa bé thứ ba, nói chuyện mợ với Hoàng Vĩ Dân, Hoàng Vĩ Dân nói đã biết. Nhìn đống đồ trong phòng bếp, phòng ngủ chất một đống chăn bông, cái gì cũng có.
Con bé này từ nhỏ đã to gan, đi chợ đen cũng làm như đến nhà mình, nói cũng không nghe.
"Không phải cậu không thích Hạ Huân sao, đưa anh ta về nhà làm gì?"
Hoàng Vĩ Dân tức giận, "Còn không phải nhìn thấy đứa nhỏ đáng thương sao."
Đứa bé thứ ba nằm trong lòng Kiều Tĩnh An, trong tay cầm lấy tóc của cô, ngủ đến chảy nước miếng.
"Đều do cháu hết, bao nhiêu tuổi còn không kết hôn, cháu mà kết hôn thì sẽ không có chuyện này." Hoàng Vĩ Dân chọc vào trán cô, một chút cũng không lưu tình, trán cũng đỏ lên rồi.
Kiều Tĩnh An cười cười không nói gì, cậu cô chính là ngoài miệng thì cứng trong lòng thì mềm.
Ngày hôm sau, sáng sớm Hoàng Vĩ Dân đã ăn sáng rồi đi làm, Hạ Huân mang theo hai đứa nhỏ đến.
Kiều Tĩnh An mở cửa, "Hai đứa ăn sáng chưa?"
Đứa bé thứ hai đáng thương lắc đầu.
Kiều Tĩnh An bảo bọn chúng qua ngồi bên bàn, đi vào phòng bếp lấy cháo, bánh bao, trứng luộc ra, mỗi người một phần.
Hạ Huân thấy không có phần của anh, tự giác đi vào phòng bếp lấy chén, cơm trong nồi còn có nửa nồi, không hề khách khí mà múc cho mình một chén.
Đứa bé thứ ba vừa ăn vừa nhịp chân, trong lòng rất vui vẻ. Tối hôm qua nó ngủ với mẹ, hai anh trai cũng không có phần.
Ba đứa con trai ăn no bụng, Hạ Huân mặc kệ vất vả đi rửa chén, sau khi từ phòng bếp đi ra, vừa lau tay vừa nói với Kiều Tĩnh An, "Tôi có chuyện muốn nói với cô."
Kiều Tĩnh An đưa anh vào phòng, đóng cửa lại, "Nói đi."
Hạ Huân nói, "Quyết tâm của tôi cô hẳn là cảm nhận được, tôi sẽ không bỏ cuộc, trừ phi cô lập tức tìm một người đàn ông khác kết hôn."
Kiều Tĩnh An cũng đang suy nghĩ, cô không chán ghét ba đứa nhỏ này. Nói thật, cô cũng không ghét Hạ Huân, nếu không trước đó cô đã có vô số lý do đuổi anh ra ngoài.
Nhưng mà, cô thì không!
Kiều Tĩnh An suy nghĩ một lát, "Tôi cảm thấy chúng ta có thể thử, nhưng tôi không cam đoan tôi sẽ kết hôn với anh."
Hạ Huân cắn răng, người phụ nữ này thật sự là sinh ra đã khắc tinh của mình, sau khi nghe xong câu trước còn chưa kịp cao hứng, cô đã lập tức dội một gáo nước lạnh.
"Cô là muốn đùa giỡn lưu manh với tôi sao? Hả?"
"Đúng, tôi chính là đùa giỡn lưu manh đấy, thì làm sao?"
Anh cũng không dám làm gì cô.
"Tôi còn có một vài chuyện gấp."
"Chuyện gì?"
"Ngày hôm qua tôi đến quân khu, trung đoàn chúng tôi có một nhiệm vụ khẩn cấp, buổi chiều tôi phải đi rồi, phiền em giúp tôi trông mấy đứa nhỏ một chút, đại khái khoảng mười ngày. Tất nhiên nếu em không tiện, tôi chỉ có thể gửi mấy đứa trẻ đến quân khu để nhờ các đồng chí trong bộ phận hậu cần giúp đỡ."
"Thôi đi, vẫn nên để lại chỗ này của tôi, dù sao tôi cũng rảnh."
Hạ Huân cười, lấy ra một khoảng tiền lớn và các loại vé từ trong túi," Em cầm lấy dùng, xem cái gì sắp hết hạn thì xài đi, đừng giữ lại."
Kiều Tĩnh An cũng không khách khí, những thứ này vốn là dùng cho con của anh.
Hạ Huân đi ra ngoài, nói cho ba đứa nhỏ chuyện phải đi công tác.
Lão nhị hỏi, "Chúng con có được ở với mẹ không?"
Hạ Huân gật gật đầu.
Đứa bé thứ hai vui vẻ,"Vậy cha đi đi."
Đứa lớn cũng không lo lắng, còn nói với Hạ Huân sẽ chăm sóc cho hai đứa em trai thật tốt.
Đứa bé thứ ba càng không ở chỗ của anh, tùy ý mặc anh đi đến góc biển chân trời, chỉ cần có mẹ ở đây là được.
Hạ Huân hàng ngày đều muốn đánh con trai.
Sau khi khai báo với Kiều Tĩnh An xong, anh tìm người đưa tới một túi gạo, một túi bột mì, mỗi túi đại khái khoảng hai mươi cân. Buổi trưa anh không tới, không chừng đã sớm đi rồi.
Tám ngày sau, Trương Hồng đến Thẩm Dương, Kiều Tĩnh An để ba đứa nhỏ ở nhà, cô đến ga xe lửa đón người.
Em họ đã lâu không gặp vui vẻ nhào về phía cô, "Chị họ, em rất nhớ chị nha."
Kiều Tĩnh An né ra, không cho cô bé ôm, "Thối chết mất, về nhà tắm rửa xong lại cho em ôm."
Em họ xoay lưng lại, giậm chân một cái, "Hừ, chị gái không thích em nữa."