Cô đã sống một mình như vậy lâu rồi, đã không có thói quen cuộc sống lại có thêm một người. Như vậy cũng rất tốt.
Có đôi khi cô cũng từng muốn, hay là nhận nuôi một đứa trẻ, nhưng lại nghĩ vẫn là để đứa nhỏ sống trong gia đình có cả cha mẹ thì sẽ tốt hơn.
Nếu không, đi theo một người ngoài mặt ôn hòa nhưng nội tâm lạnh nhạt gia trường như cô thì thật đáng thương.
Nằm ở trên giường, trước khi nhắm mắt ngủ, cô nghĩ, vẫn là cuộc sống một mình vẫn tốt hơn.
Một ngày bận rộn khiến Kiều Tĩnh An đêm nay ngủ rất say sưa, vẫn không biết số phận của cô sắp xảy ra biến hóa to lớn.
Nào ngờ cô vừa mở mắt ra lại tới một thời đại vừa loạn lạc vừa nghèo khổ.
“Đả đảo nhà tư bản. . . . . ."
"Đả đảo tay sai. . . . . ."
Trong phòng học một mảnh rối loạn, sách vở quăng khắp nơi. Người chung quanh trên người mặc trang phục cổ xưa, bên trên đều là miếng vá, chỉ có ánh mắt bọn họ cùng quốc huy phát sáng.
Kiều Tĩnh An vỗ vỗ mặt mình, muốn từ trong mộng tỉnh lại.
Tát lên mặt bản thân một cái thật mạnh, làn da trắng nõn của cô xuất hiện những vệt đỏ.
Lúc này, một nữ thanh niên tri thức sắc mặt đen thui chạy tới, cột hai bím tóc, trong tay giơ một quyển sách.
"Kiều Tĩnh An, cậu còn phát ngốc cái gì? Đi, chúng ta lên trên phố, làm cho người chủ trì hội nghị nhìn thấy lòng nhiệt huyết của sinh viên chúng ta dấn thân vì cách mạng."
Kiều Tĩnh An có làn da trắng, bị cô ấy túm đến đỏ cả cổ tay.
Tay kia của Kiều Tĩnh An lập tức nắm chặt bàn, không bị cô ấy kéo đi, xương chậu đụng vào mép bàn truyền đến cảm giác đau nhức, "Cậu đi trước đi, tớ thu dọn một chút sách giáo khoa."
Nữ thanh niên tri thức tỏ mặt không đồng ý, "Đã là lúc nào rồi, thầy cô giáo tiếng Anh của chúng ta đều tự viết thư kiểm điểm điều xuống nông thôn cải tạo, học tiếng Anh gì nữa."
Kiều Tĩnh An không bị cô ấy lay động, vẫn từ chối cô ấy.
Nữ thanh niên nghĩ rằng Kiều Tĩnh An bình thường cũng không thích gia nhập vào đoàn thể phong trào tiến bộ, chỉ thích ngây ngô một mình nên cũng không khuyên nhiều, bản thân liền chạy theo đại bộ đội.
Nét mặt của Kiều Tĩnh An bình tĩnh, thật ra trong đầu cô lúc này xoay chuyển giống như đèn kéo quân vậy. Đau đớn khiến cô phải chấp nhận là bản thân mình đã xuyên không. Nhưng là so với xuyên không chuyện tình làm cô đau đầu hơn là ngôi nhà hai tầng của ông bà ngoại mà cô thừa kế cũng xuyên đến đây.
Cô quan sát chung quanh không có ai, thử trộm đem sách tiếng anh cho vào, cố ý bỏ sách Tiếng Anh trên bàn gỗ lớn ở phòng khách. Tại phòng bếp tủ lạnh chứa đầy rau, ý niệm vừa đổi một cái, một bó rau xanh chuyển dời đến trong tay cô, thật sự là vừa huyễn ảo vừa chân thật.
Không kịp thăm dò không gian khác, tiếp thu trí nhớ của thân thể, cơ thể này cũng có tên gọi là Kiều Tĩnh An, cũng là một đứa trẻ tội nghiệp không lớn lên bên cạnh cha mẹ, từ nhỏ bị cha mẹ gửi nuôi ở nhà cậu, được bà ngoại nuôi lớn, hiện tại đang theo học chuyên ngành tiếng Anh tại Đại học Phúc Đán ở Thượng Hải.
Hiểu rằng bây giờ chính là thời điểm mới bắt đầu, cô không do dự chút nào, trở lại ký túc xá, chuẩn bị hành lý, vật phẩm lớn ném vào không gian, cầm một cái vải bố làm thành bao vải giả bộ mang theo, mua vé xe lửa về với ông bà.
Trên xe lửa, đâu đâu cũng thấy thanh niên quần áo xộc xệch, vẻ mặt kích động hô khẩu hiệu. Trước kia chỉ thấy trong sách lịch sử, bây giờ ở đây nhìn thấy những người này mới biết họ thật điên cuồng.
Kiều Tĩnh An lặng lẽ chọn một góc để trú ẩn, cô không dám dính dán đến những người này. Hơn nữa theo cô biết, cha mẹ của cô là đối tượng cần phải tiêu diệt của họ.
Kiều Tĩnh An thở dài, ông trời thật là biết cách trêu đùa.
Đây là xem con người như đĩa rau, khi dễ cô mất tích cũng không ai biết có đúng không?