Giấc ngủ này ngủ một mạch đến khi mặt trời mọc ba cây sào, lúc mở mắt ra đã là giữa trưa.
Lúc này cũng không có đứa nhỏ nào đến làm phiền cô.
Kiều Tĩnh An tỉnh lại nằm trên giường trong chốc lát, xoay người đi vào không gian, thoải mái ngâm mình trong bồn tắm nước nóng, sử dụng thân thể quá mức, lúc này mới cảm giác sống rồi.
Đối diện với gương soi, trên cổ một mảnh tím xanh, thật sự là không thể nhìn người được mà.
Trời nóng lại còn phải che giấu chỗ xấu hổ như vậy, thay áo sơ mi ngắn tay, cúc áo trên cổ kín mít.
Pha một ly ngũ cốc rồi xem như bữa ăn sáng mà uống.
Dọn dẹp xong rồi đi ra ngoài, thấy sân sau cột một sợi dây thừng, quần áo phơi trên đó đã khô, thuận tay thuận tay đem vào.
Lò nướng ở sân trước đã sắp hoàn thành, hẳn là con trâu man ngưu kia buổi sáng đã làm một chút.
Mấy đứa trẻ đều không có ở nhà, Kiều Tĩnh An cũng không sốt ruột, nơi đóng quân quân doanh vẫn tương đối an toàn, có đứa thứ hai thông minh quỷ quyệt kia, cô tuyệt đối không lo lắng.
Trong nhà bếp, gạo đã được đóng gói đầy đủ, buổi trưa nên làm gì ăn đây?
Không có thức ăn, lấy từ trong không gian ra một ít mộc nhĩ đem đi ngâm, bỏ vào một chậu để mì, lại lấy một ít gia vị ngũ vị hương, vừng, bột tiêu để vào giá gia vị.
Vừa nhào bột, vừa dành thời gian đun sôi một nồi nước sôi, củi đã dùng không khác lắm.
Chờ nước sôi gần sôi lên rồi, đợi nguội bớt một chút mới tìm ấm đun nước đựng một bình, đặt lên bàn chính. Lại cầm một cái đĩa gốm thô màu đen đi ra, phía trên úp ngược tám cái ly gốm sứ cùng màu.
Đây là cô mua ở miền nam, gốm thô cũng không đắt lắm, bây giờ đúng lúc lấy ra dùng
"Có ai ở nhà không?"
Nghe thấy trong sân có người hô, Kiều Tĩnh An cầm khăn lau khô tay đi ra ngoài, "Có người ở nhà."
Trong sân có năm người phụ nữ, có già có trẻ, trong tay đều mang theo một cái giỏ nhỏ đựng thức ăn.
Một nữ nhân nhìn tuổi lớn hơn cô một chút, sắc mặt dịu dàng cười nói, "Ngày hôm qua biết các ngươi mới chuyển tới, thấy các ngươi đang vội vàng thu dọn nhà cửa lại đến làm phiền như vậy, thật là ngại quá."
"Nói gì vậy chứ, chị dâu lúc nào đến tôi cũng rất hoan nghênh. Tên tôi là Kiều Tĩnh An, là vợ của Hạ Huân."
Người phụ nữ đầu tiên đáp lời cũng cười nói, "Chồng của tôi tên là Tôn Hữu Căn, cùng một đoàn với Hạ Huân nhà cô."
"Hóa ra là chị Tôn." Kiều Tĩnh An nhớ tới lúc cô kết hôn phó đoàn trưởng Tôn đã tới, Kiều Tĩnh An vội vàng gọi mấy người vào nhà chính ngồi.
Mọi người vừa vào đến cửa, nhìn thấy bàn dài mới tinh trong nhà chính, hai bên đặt bốn cái ghế, thật đúng là không tồi.
Kiều Tĩnh An mời mọi người ngồi, rót nước cho bọn họ.
"Biết các cô mới ổn định cuộc sống, cũng chưa có trồng rau, hôm nay đưa cho mọi người chút thức ăn."
Chị dâu này lấy một giỏ bắp cải, cải bó xôi, hành lá, những người khác cũng chủ yếu đem theo là bắp cải, và một số đậu, bí ngô.
Kiều Tĩnh An vội vàng nhận lấy, cười nói, "Đây cũng thật không phải, vừa nãy tôi còn đang lo lắng buổi trưa nên làm gì ăn đây."
Một đại tẩu trên người mặc áo sơ mi tay ngắn mát mẻ, đánh giá cô một cái, "Hôm qua chúng tôi có thấy đoàn trưởng Hạ mua một xe lương thực, muốn ăn cái gì thì cứ làm cái đó."
Người đó mở miệng nói lời này, giọng điệu nói chuyện của người này cũng không được người khác thích, Kiều Tĩnh An cũng không để ý tới cô ta, quay đầu cười nói với mấy vị đại tẩu, "Cám ơn lòng tốt của các chị, hôm nào mời mọi người nếm thử tay nghề của tôi, tôi là người thích ăn, các chị cũng đừng ghét bỏ."
Mọi người khách khí nói, "Bây giờ lương thực rất quý, nhưng ngàn vạn lần đừng khách khí."
"Vậy tôi cũng rất mong chờ, nghe nói cô là từ nông thôn đến đây, thích ăn cũng là chuyện bình thường."
Hai vợ chồng Lý Hồng Anh vẫn rất chú ý đến Hạ Huân, người đàn ông Vệ Đại Dân của cô ta là đoàn trưởng của bọn họ, theo lý thuyết phó sư trưởng mấy năm sau sẽ về hưu, thì chồng của cô ta là có cơ hội cạnh tranh cao nhất. Ai biết mấy năm trước đột nhiên điều tới một Hạ Huân, có bằng cấp có bản lĩnh, nghe nói phía trên còn có người. Hai vợ chồng này trong lòng cũng không dễ chịu.
Lời này của Lý Hồng Anh đã chọc vào lòng người, mấy người khác cô nhìn tôi tôi nhìn cô, cũng không dễ tiếp lời.
Kiều Tĩnh An cuối cùng cũng chịu nhìn thẳng vào mắt cô ta, "Vị chị dâu Vệ này, cô là người trong thành nhỉ."
Lý Hồng Anh ngẩng đầu ưỡn ngực, kéo vạt áo một chút, "Cũng không phải, cả nhà đều là ở trong thành phố, chỉ có một mình tôi ở trên núi này."
"Vậy trình độ văn hóa của chị dâu khẳng định rất cao nha."
"Không thể nói vậy được, nhưng ta đã tốt nghiệp trung học cơ sở." Lý Hồng Anh nói còn có chút đắc ý, nơi này không ít quân nhân đều mù chữ, biết chữ cũng không nhiều lắm.