"Nhà em bây giờ không còn loại rau nào để ăn hết ạ nên em muối trước một ít để trong nhà. Mấy cây cải thảo này trông ngon lắm, một cây nặng tới hai ba cân, để lại một ít làm cải thảo ướp cay, còn lại em đem đi muối chua hết."
"Cũng đúng, chúng ta là đều tới từ Tứ Xuyên, sao mà rời xa cái hũ dưa chua được, để còn ăn với cơm. Mà bây giờ em muối dưa chua sẽ không bị hư chứ?" Chị dâu Tôn hít một hơi đổ cải thảo ra dưới mái hiên.
Kiều Tĩnh An nói: "Dạ em có cách để không hư."
Ở Đông Bắc, người ta muối dưa chua trong một cái hũ, chỉ cần đổ nước ngập cải thảo rồi bịt kín miệng hũ, không để không khí lọt vào thì sẽ không có vi khuẩn, nên muối dưa chua sẽ không hư được, cũng không nổi mốc.
Đứa thứ ba chạy đến, nó đang ôm một cây cải thảo chơi đùa.
Chị Tôn nói: "Con người Lý Hồng Anh là như vậy đấy, em đừng để bụng."
Kiều Tĩnh An cười nói: "Dù cô ta là cái dạng gì, đừng động vào em là được, em cũng đâu phải cục bột."
"Em đá cô ta một cái làm chị sợ hết hồn." Chị dâu Tôn vỗ ngực một cái.
"Em không giống như cha mẹ mà ngày nào cũng nuông chiều cô ta được."
"Thì như chị mới nói đó, tính tình cô ta là vậy đó, có khi sau này còn tìm em kiếm chuyện đấy."
Kiều Tĩnh An không thèm quan tâm nói: "Tìm thì cứ tìm đi, ai sợ ai?"
"Em biết trước là được."
Con người chị dâu Tôn khá tốt, cô cảm kích nói: "Chị Tôn, em cảm ơn chị ạ, nếu lúc ấy không có chị mà em về chậm chút nữa thì có khi lão tam đã bị đánh rồi."
"Thôi nào, dù gì chúng ta cũng là đồng hương, cho dù không phải thì sao có thể trơ mắt nhìn người lớn ăn hiếp trẻ con được, ai mà không xen vào? Hơn nữa, chị Vương cũng giúp một tay đó chứ."
"Được rồi, hôm nay em không rảnh lắm, ngày mai em nướng ít đồ ăn cảm ơn chị ấy, cũng cảm ơn chị luôn."
Chị dâu Tôn vừa nghe cô nói nướng đồ ăn thì miệng cô ấy vô thức chảy nước miếng, bà xã nhà đoàn trưởng Hạ đúng là khéo tay, làm được cả bánh quy ngon hơn rất nhiều so với bánh quy đắt tiền bên ngoài.
Tay Kiều Tĩnh An vẫn còn đang nhào bột, cô liếc anh một cái nói: "Không cãi nhau."
Hạ Huân đi ra ngoài kéo ba đứa nhỏ lại hỏi chuyện gì xảy ra?
Đứa thứ hai nhanh mồm nhanh miệng kể hết mọi chuyện.
"Con không thích mẹ của Vệ Quốc Cường, cô ấy là người xấu."
Đứa thứ ba gật đầu: "Con cũng không thích."
Đứa lớn không nói gì nhưng nó lại im lặng đứng bên cạnh hai đứa em mình như thể hiện ý muốn nói rằng nó cũng không thích người phụ nữ đó, thật đáng ghét!
"Sau này gặp cô ấy thì tránh xa ra, có việc gì thì đi tìm mẹ các con! Nghe nói mẹ các con hôm nay lợi hại lắm hả?"
Đứa thứ hai hưng phấn nói: "Không phải vậy thôi đâu, mẹ con đá một phát làm người phụ nữ xấu xa đó té ngã luôn, con còn muốn đi lên đánh cô ấy nữa."
Hạ Huân liếc nó một cái: "Thôi đi, con chỉ là một đứa trẻ, người ta đạp một cái là con bay ra xa rồi."
Đứa thứ hai không khuất phục: "Vậy con sẽ ráng ăn nhiều để mạnh mẽ hơn."
Bốn cha con họ nói chuyện trong nhà, Kiều Tĩnh An đứng trong nhà bếp đằng sau đều nghe thấy hết.
Hạ Huân đi vào, nhóm lửa giúp cô.
"Hôm nay ăn mì à?"
"Ừm."
Cán bột xong, cô lấy một con dao ra xắt bột thành từng sợi nhỏ như lá hẹ. Nước trong nồi bắt đầu sôi, cô bỏ mì vào.
"Hai người nhà Vệ Đại Dân đều không phải người tốt bụng gì, nếu sau này có việc gì xảy ra em cứ xử lí như hôm nay, Hạ Huân anh cũng không sợ anh ta."
Thấy mì sắp chín, cô bỏ rau vào nồi, nghe anh nói vậy, Kiều Tĩnh An nở nụ cười.
Bân thân cô cũng không phải dạng người hiền lành gì nên lời này đã đi thẳng vào lòng cô.
Làm cha làm mẹ thấy con mình bị ăn hiếp mà còn im lặng dạy dỗ con mình là không hiểu chuyện đi gây sự khắp nơi thì cô cũng không cần một người đàn ông hèn nhát như vậy.