Chương 40: Nhân Phẩm Không Đúng Chỗ, Thân Nhân Hai Hàng Lệ 3
Vương Lợi nghe Dương Quân Tô khoe khoang như vậy thì tức tới mức bật cười: "Tao thèm vào, mày thật không biết xấu hổ, mèo khen mèo dài đuôi đấy à?"
Dương Quân Tô nhanh chóng tiếp lời: "Nhưng mà cô có muốn khoe thì cô cũng có đâu mà khoe? Cho dù cô có dùng kính lúp để soi thì cũng chẳng thể tìm ra được lợi thế của mình. Cái đức tính như cô và mẹ của cô, treo gương trên mông chỉ soi được người khác chứ không thể tự soi mình được, bản thân cô còn không tự biết lấy. Cô chính là đậu phụ thối trong hố phân kia, vừa bẩn vừa thối thì vẫn là cặn bã. Cô duỗi tay dài như thế chắc là thuộc giống vượn tay dài nhỉ? Vươn vào tới tận trong phòng em trai của mình cơ mà. Cô sống thoát thoát chính là một cây khuấy tinh[1], cả ngày chỉ biết khuấy đông khuấy tây. Cô giỏi khuấy như thế thì sao không đi làm máy xay sinh tố đi?"
[1] Chỉ người phụ nữ làm xáo trộn, quấy nhiễu gia đình .
Mọi người cười điên lên: "Ha ha ha ha."
Hai nữ đồng nghiệp đứng bên cạnh Dương Chiêu Đệ cũng vui sướng cười theo, mắng quá đã.
Vương Lợi tức giận đến mức mặt đỏ như máu heo, run giọng mắng lại: "Coi như hôm nay tôi mở mang được kiến thức, con cái nhà họ Dương mấy người thật đúng là rất tốt."
Giọng nói của Dương Quân Tô giòn tan: "Vậy cũng không đúng, con gái nhà họ Dương chúng tôi cũng không giống như người nhà họ Vương các cô. Cả đám ai cũng da mặt dày như gạch, dùng máy khoan cũng không khoan được. Một người là đầu hành, một người là ớt tím, một người là đuôi bọ cạp, một người là ong bắp cày. Nắng tháng sáu hay lòng dì ghẻ[2] cũng chẳng bằng tâm địa của mấy cô em chồng các cô. Mấy người lừa em trai, ngược đãi em dâu, véo cháu gái, mắng họ hàng, chuyện xấu gì trong thiên hạ mấy người cũng đã làm hết.
[2] Tam độc mà người ta hay nhắc tới: Nắng tháng sáu, lòng mẹ kế và miệng lưỡi bà mối.
Mọi người lại cười to, đầu ghé tai thì thầm với nhau, nghị luận sôi nổi.
Lần trước khi Dương Quân Tô mắng Lưu Xuân Hoa, Dương Chiêu Đệ không có mặt ở đó, chỉ mới nghe mọi người nói qua. Hôm nay tận mắt nhìn thấy thì trong lòng cô ấy mới thật sự bội phục. Chỉ cần cô ấy có một phần mười tài ăn nói của em ba thôi cũng không đến mức bị người nhà họ Vương bắt nạt thành thế này.
Dương Đình Đình đứng ở bên cạnh quan sát cuộc chiến thì lòng càng thêm kính nể chị ba. Vốn cô ấy cũng muốn đi lên trợ chiến nhưng kết quả hoàn toàn không cần mình ra mặt, một mình chị ba đã mắng đối thủ tức đến phun ra máu chó.
Dương Quân Tô mắng Vương Lợi xong còn tổng kết tuyên bố: "Mọi người đi ngang qua phải nhìn, nhìn xem thử. Cho dù là trường học hay nhà trẻ, cho dù là thành trấn hay là trong đội, mọi người đều phải lấy đó làm gương. Nhà họ Vương không có một người nào tốt, nếu gặp phải thì dùng mọi cách né tránh. Ở đây, tôi trịnh trọng tặng hai cụ già nhà họ Vương một bộ câu đối:
Cha mẹ không giáo dục, con cái thành gánh nặng. Cha mẹ không học tốt, con cái không khá được.
Nhân phẩm không đúng chỗ, thân nhân hai hàng lệ. Con đường có ngàn vạn, làm người là đầu tiên."
Dương Quân Tô vừa dứt lời, mọi người cười lớn. Có người vỗ tay cười, có người vỗ đùi cười, còn có người dựa vào vai người khác cười, thậm chí còn có người cười ra tới mức ứa nước mắt.
Dương Chiêu Đệ cũng ngã trên người đồng nghiệp cười.