Tất cả mọi người tò mò nhìn nam đồng hí mặt mũi tràn đầy dầu máy này. Lý Vệ Hồng đứng lên hỏi: "Cậu tìm chị Dương của chúng tôi có chuyện gì?"
Cậu hàng mặt mũi tràn đầy dầu máy chính là Tiểu Lộ, phó đội trưởng đội bảo dưỡng, rất nhanh, cậu ta liền tìm được Dương Quân Tô ở trong đám người.
Dương Quân Tô cũng nhận ra cậu ta.
Tiểu Lộ tiến lên nói: "Đồng chí Dương, tôi tới nói cho cô biết, biện pháp tránh cho máy kéo bị lún mà cô đề xuất hôm qua thật sự có tác dụng. Sáng hôm nay chúng tôi đã thí nghiệm thành công."
Lý Vệ Hồng đều thích hỏi rõ ràng mọi thứ, liền hỏi đầu đuôi câu chuyện.
Tiểu Lộ kiên nhẫn giải thích tiền căn hậu quả chuyện này lại một lần: "Chính là hôm qua, đồng chí Dương vận dụng kiến thức vật lý đề xuất một biện pháp tương đối chuyên nghiệp cho đội bảo dưỡng chúng tôi..."
Mọi người vừa nghe thấy Dương Quân Tô còn biết vật lý, ánh mắt nhìn cô càng thêm khác.
Dương Quân Tô: "..." Cô chẳng hề nghĩ tới một học sinh ban văn như mình vậy mà lại được người khác sùng bái bởi vì kiến thức vật lý.
Tiểu Lộ mặt mày hớn hở giải thích cặn kẽ với mọi người: "Nói tóm lại, chính là đội bảo dưỡng chúng tôi dựa theo đề nghị của Tiểu Dương, không tốn tiền đã giải quyết vấn đề lớn là máy kéo lún xuống đầm lầy."
Dương Quân Tô khiêm tốn bày tỏ: "Đồng chí Lộ, đây đều là việc tôi nên làm, đội khai hoang chúng ta là một tập thể, máy kéo cũng thuộc về tập thể chúng ta, vì tập thể phân ưu giải nạn là trách nhiệm và nghĩa vụ mà mỗi người chúng ta cần phải thực hiện."
Lý Vệ Hồng vỗ tay bốp bốp: "Chị Dương, chị nói hay lắm, giác ngộ của chị càng ngày càng cao."
Mọi người cũng phụ hoạ theo đuôi.
Lý Ngọc ở một bên: "..."
Tiểu Lộ ở lại một hồi liền rời đi, lúc gần đi còn nói với Dương Quân Tô: "Đồng chí Dương, cô có chuyện gì có thể tới đội bảo dưỡng tìm tôi."
Sau khi Tiểu Lộ rời đi, tiếng còi bắt đầu làm việc cũng vang lên. Mọi người đứng dậy tiếp tục làm việc.
Lại làm một giờ, Chu Viên Viên tới gọi Dương Quân Tô cùng đi vệ sinh, Dương Quân Tô không đi, qua khoảng mười phút, Chu Viên Viên cúi đầu đỏ mặt trở về.
Dương Quân Tô nhìn thấy sắc mặt cô ấy dị thường, liền hỏi cô ấy làm sao vậy.
Chu Viên Viên cắn môi, phẫn nộ lại thẹn buồn bực nói: "Vừa rồi em, em đi nhà xí, có người ở trong bụi cỏ nhìn lén, tức chết đi được."
Lửa giận trong lòng Dương Quân Tô lập tức phừng lên, lại hỏi: "Em thấy rõ ràng tướng mạo không? Là người của đội khai hoang chúng ta sao?"
Chu Viên Viên suy nghĩ một chút, lắc đầu: "Hình như không phải, tuổi tác hơi lớn chút, ăn mặc cũng không giống."
Dương Quân Tô trưng cầu ý kiến của Chu Viên Viên,"Việc này có nên nói cho mọi người hay không?"
Chu Viên Viên vừa muốn nói cho đám chị em phải cẩn thận chút, lại cảm thấy việc này nói ra mất mặt.
Dương Quân Tô hiểu được, liền nói: "Chị hiểu mà, để chị nói cho."
Cô nhân lúc mọi người nghỉ ngơi, uyển chuyển nhắc nhở: "Nhà vệ sinh nơi dã ngoại dựng còn đơn sơ hơn doanh địa, bốn phía gió lùa thông sáng, khi mọi người đi nhà xí đều chú ý chút, quan sát bốn phía một chút, hình như xung quanh còn có người ngoài nữa."
Lời này quả nhiên khiến mọi người chú ý.
Nhưng Dương Quân Tô cũng không muốn cứ để như vậy, mỗi lần cô đi, đều trước tiên ở chung quanh tuần sát một vòng, nơi dựng nhà vệ sinh không tốt, ở giữa một đám cỏ cây, xung quanh rất thuận tiện cho người khác ẩn nấp.
Từ đó trong lòng Chu Viên Viên liền có bóng ma, cũng không dám đi vệ sinh một mình nữa. Mỗi lần đều phải kêu Dương Quân Tô hoặc là người khác.
Hôm nay, hai cô lại cùng nhau đi vệ sinh. Dương Quân Tô theo thường lệ tuần sát xung quanh lùm cây một vòng, xung quanh nhà vệ sinh không có gì nhưng phía trước lại có.