Lục Vân Dương rũ mắt nhìn cô, vẻ mặt bình tĩnh, không tỏ vẻ gì.
Chỉ cần anh không mở miệng nói không thì trong mắt Ngọc Đào nghĩa là anh không từ chối.
Cô nhìn chằm chằm người đàn ông, nước mắt lấp loáng dưới đáy mắt: “Bác sĩ Lục, tay tôi thật sự… Rất đau, đau kiểu cứ nóng rát lên ấy…”
Giọng điệu còn có chút nghẹn ngào tủi thân làm người khác không nhịn được mà liên tưởng có phải cô nhóc nhỏ đáng thương này đã trải qua sóng to gió lớn gì không!
“Không phải vừa nãy lúc đánh người rất khí phách sao?” Lục Vân Dương nhướng mày: “Sao đến chút đau này cũng không chịu nổi?”
Giọng điệu của anh rất bình thường nhưng dường như Ngọc Đào lại nghe ra được có chút mỉa mai. Cô nhíu mày, tỏ ra vẻ tủi thân.
“Là anh ta chọc tôi trước.” Cô cắn chặt môi nhìn anh: "Ngày hôm qua người suýt chết là tôi nhưng anh ta vừa nhìn thấy tôi thì chẳng cần biết nguyên nhân gì cứ thể chỉ trích tôi không nên như này không nên như nọ.”
“Rõ ràng ba người bọn tôi là bạn nhưng bọn họ một người dụ dỗ tôi làm chuyện ngu ngốc còn một người thì bỡn cợt tôi không đáng một đồng, chẳng lẽ tôi chỉ có thể chịu đựng thôi sao?”
Hứa Văn Thông thì thôi, nhưng Tạ Uyển Trinh với nguyên chủ cùng nhau lớn lên, rõ ràng cô ta tình chàng ý thiếp với Hứa Văn Thông, cô ta cũng biết nguyên chủ thích Hứa Văn Thông nhưng lại không ngăn cản không thẳng thắn cũng chẳng rút lui mà tỏ thái độ mặc kệ với lựa chọn của nguyên chủ. Cũng chính vì vậy mà cuối truyện, nguyên chủ sinh lòng tức giận, không ngừng làm ra những hành động ngu ngốc.
Trước kia, giữa bọn họ là tình bạn giả dối cũng được mà là tình cảm chân thật cũng thế, dù sao thì Ngọc Đào cũng chả làm gì được, nhưng bây giờ cô không thể mặc kệ hai người kia tùy ý bắt nạt cô được!
Người đàn ông cúi đầu, hai người bốn mắt nhìn nhau.
Đáy mắt cô gái phiếm hồng, gương mặt trắng nõn xinh đẹp càng làm nổi bật khuôn đáy mắt đỏ hồng kia, đáng thương yếu ớt như thể bị cả thế giới phản bội vứt bỏ vậy.
Anh lớn hơn Tô Ngọc Đào vài tuổi, tuy rằng ở cùng một thôn nhưng giữa hai nhà vẫn có chút khoảng cách, hơn nữa thời trẻ anh cũng vẫn đi học nên không hiểu biết nhiều về cô gái nhỏ này.
Anh chỉ biết con gái lớn nhà họ Tô rất xinh đẹp, tính cách thì được nuông chiều sinh ra tùy hứng, chênh lệch rất lớn so với người nhà họ Tô diện mạo bình thường, tính cách ôn hòa.
Tay Ngọc Đào giơ đến mỏi rồi mà người đàn ông kìa vẫn không có động tĩnh gì hết, cô khẽ hít hít mũi, giọng run run: “Bác sĩ Lục, có phải anh cũng cảm thấy vữa nãy tôi làm sai đúng không?”
Giống như bị thái độ kiên trì bền bỉ của cô làm cho cảm động, người đàn ông trầm mặt duỗi tay nắm lấy bàn tay cô đang giơ ra dưới ánh mắt đỏ ửng của cô.
“Tôi không nói cô sai.” Anh liếc nhìn cô một cái, giọng nói lạnh lùng mang theo chút khàn khàn: "Nhưng đánh người thì tôi không thấy cô đúng.”
Ngọc Đào vốn đã định thu tay lại nhưng tiếp xúc thân mật bất ngờ làm cô ngây người một lúc.
Người đàn ông xoa xoa lòng bàn tay cô, động tác ôn nhu, thân mật vô cùng.
Trời ơi, bọn họ đang nắm tay đó!
Ngọc Đào hơi cắn môi, tay còn lại đang rũ bên người nắm chặt, cố nhịn xuống niềm vui muốn cười trộm, gật đầu như băm tỏi: “Tôi biết.”
“Nhưng vừa nãy người đàn ông kia khiến cho tôi rất tức giận đấy!” Gò má cô phiếm hồng, dường như thật sự rất tức giận: “Tôi thì sắp mất mạng luôn rồi mà anh ta lại còn ở đây nói bóng nói gió.”
Lục Vân Dương nhìn cô một cái, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp kia tỏ ra rất tức giận nhưng giọng nói lại mềm mại dịu dàng, không có chút khí phách như vừa rồi.
Hình như nói đến đoạn kích động, cô còn nắm chặt tay anh, cam đoan với anh: “Sau này nhất định tôi sẽ nghe lời anh nói, không đánh người nữa.”
Lục Vân Dương nghe vậy nhếch mép một cái, mặt không cảm xúc nhìn cô: “Không cần sau này, bây giờ nghe lời là được.”
Ngọc Đào ừ một tiếng, vẻ mặt khó hiểu mà nhìn về phía anh.