Cô lấy chiếc váy liền áo duy nhất trong tủ, còn cẩn thận chải lại mái tóc, nhưng trong phòng không có đồ trang sức gì, cuối cùng đành phải giản lược hết thảy.
Thân thể của nguyên chủ nhỏ nhắn xinh xắn, vòng eo thon gọn, ngay cả bộ ngực cũng bình thường. Song, khi nhìn gương mặt giống với chính mình đến sáu phần trong gương, Ngọc Đào cảm thấy rất hài lòng.
Đầu hè việc làm nông bận rộn, cô thức dậy trễ, lúc này người nhà họ Tô đã ra đồng, nhưng trong nồi vẫn để thức ăn cho cô.
Ngọc Đào ăn mấy miếng đã đi ra ngoài, cô đi về nhà họ Lục, trên đường không gặp ai cả.
Cũng may trí nhớ không sai, cô nhanh chóng đi đến nhà họ Lục, cửa nhà rộng mở. Nhìn thấy trong sân có bóng dáng hai cô gái cầm cuốc, dường như muốn đi ra ngoài.
Đang lúc Ngọc Đào muốn bắt chuyện trước, cô bé kia lại ngẩng đầu nhìn qua, trong con ngươi lóe lên ánh sáng sắc bén.
"Tô Ngọc Đào!" Cô gái đập cuốc xuống đất, có vẻ hung hăng đi qua: "Chị đến nhà tôi làm gì?"
Cô gái này là em của Lục Vân Dương, Lục Vân Chiêu, nhỏ hơn nguyên chủ ba tuổi. Trước đó, cô ấy không có qua lại gì với nguyên chủ, nhưng cũng không kết thù.
Song, nhìn tình cảnh bây giờ, Ngọc Đào cảm thấy tình hình đã khác biệt.
"Chị đến tái khám." Cô đi vào cửa, nhìn về phía nhà chính: "Anh của em có ở nhà không?"
"Không có." Lục Vân Chiêu nhìn cô tức giận nói: "Bây giờ chị đã tỉnh, muốn tái khám thì đi bệnh viện, đến nhà chúng tôi làm gì?"
Từ nhỏ đến lớn anh của cô được mọi người xem trọng, rất nhiều cô gái muốn gả cho anh ấy. Nếu không phải nể tình mười mấy năm trước nhà họ Tô từng giúp nhà họ Lục, thì lúc nhà họ Tô đến bàn việc hôn nhân, ông cũng sẽ không đồng ý.
Ai ngờ Tô Ngọc Đào lại lấy cái chết ép nhà họ Lục vì muốn từ hôn.
Bây giờ từ hôn rồi, trong mắt mọi người anh của cô đã biến thành kẻ đáng thương, vì Tô Ngọc Đào thà chết cũng không muốn gả cho anh ấy!
Nhìn xem có tức giận hay không chứ?
Ngọc Đào nhìn cô bé, cười nói: "Trong lòng chị y thuật của ai cũng không bằng anh của em, bây giờ chị chỉ tin tưởng anh của em."
Lục Vân Chiêu biết trong lòng Tô Ngọc Đào không có anh mình, nhưng bây giờ cô bé nghe thấy cô nịnh hót anh trai, không biết sao lại cảm thấy chân thật êm tai như thế!
Nhìn thấy Ngọc Đào đi vào nhà, cô ấy mới phản ứng kịp, đi theo sau: "Tô Ngọc Đào, anh tôi không ở nhà, anh ấy đến bệnh viện làm việc rồi, chị..."
Giống như là muốn vạch trần lời nói dối của cô ấy, còn chưa nói xong thì Lục Vân Dương đã ra khỏi phòng.
Nhìn hai người đi cùng nhau, Lục Vân Dương kinh ngạc: "Sao thế?"
Đột nhiên Lục Vân Chiêu cảm thấy vô cùng tức giận, trừng mắt hừ anh mình một cái, quay đầu rời đi.
Lục Vân Dương cảm thấy Lục Vân Chiêu thật khó hiểu, lát sau anh mới nhìn Tô Ngọc Đào: "Chuyện từ hôn tối qua hai nhà đã nói rõ, cô còn có việc gì?"
Ánh nắng đầu hè ôn hòa, ánh mắt anh sáng rực, mặt mày sắc bén có vẻ nghiêm nghị.
Lúc này anh chỉ mặc áo ba lỗ, vai rộng eo hẹp lộ cả ra, cơ bắp màu lúa mì vững chãi, sau khi làm việc, có mồ hôi chảy xuống từ cơ bắp của anh.
Hôm qua mặc quần áo trở thành bác sĩ nhã nhặn, nhưng lúc này lại giống con sói lộ ra sự ngang ngược, khiến cho người ta muốn khống chế, chinh phục anh.
Có lẽ vì khí thế của anh quá nặng, đột nhiên Ngọc Đào cảm giác được đầu choáng váng, gò má trắng nõn dần hồng lên: "Không phải chuyện này, tôi chỉ đến tái khám thôi."
Tự dưng cô đỏ mặt, Lục Vân Dương nhướng máy khó hiểu: "Cô có chỗ nào không khỏe à?"
Ngọc Đào vỗ ngực, ánh mắt trong trẻo nhìn anh: "Không biết vì sao, hôm qua sau khi tỉnh lại tôi luôn thấy choáng đầu run chân, trong ngực khó chịu, hít thở không thông..."
Cô nói nói, dáng vẻ như muốn khóc, giọng điệu lo âu: "Bác sĩ Lục, đây có phải là có... Di chứng gì không?"
Lục Vân ngước mắt chăm chú nhìn cô.
Hôm nay cô mặc váy trắng, váy có vẻ mát, tơ lụa sáng ngời lộ ra da thịt trắng muốt như tuyết.