Bây giờ áo nửa người trên đã ướt, sợ là không thể ở lại đại sảnh này, Diệp Bảo Châu hít một hơi, cầm cái cốc đứng dậy cười với Phương Mỹ Kỳ và bảo:
“Không sao, cũng không phải cô cố ý, không cần thay đồ đâu, tôi ra hậu trường xử lý một chút là được.”
Giọng nói của cô dịu dàng nhỏ nhẹ, âm điệu thoải mái, vậy mà lại không giống trước kia vừa gặp chuyện đã biến thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, điều này khiến Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân đều rất bất ngờ.
Chu Tĩnh và Triệu Hiểu Hồng cũng sững sờ, bọn họ cảm thấy hôm nay tính cách của Diệp Bảo Châu đã trở nên tốt hơn không ít, chẳng qua hội trường sắp bắt đầu rồi, bọn họ cũng không quản được nhiều như vậy, Triệu Hiểu Hồng nhìn nửa bên người ướt nhẹp của cô, vội bảo:
“Hay là tôi đi mượn áo cho cô nhé?”
“Không cần đâu, tôi sẽ về ngay thôi.”
Diệp Bảo Châu cười đáp, sau đó đưa cốc nước cho Phương Mỹ Kỳ: “Đúng rồi, dù sao cô cũng định ra hậu trường lấy nước, vậy chúng ta đi chung nhé?”
Phương Mỹ Kỳ nhìn thấy cô cười đến khác thường như vậy, cũng không muốn đi, nhưng vừa rồi cô ta đã nói định đi lấy nước rồi, bây giờ lại có nhiều người đang nhìn chằm chằm như vậy, cô ta không thể không gật đầu.
Diệp Bảo Châu kéo tay áo của cô ta đi ra hậu trường, mấy vở kịch như bất cẩn “hắt nước” này cô đã từng thấy trên tivi nhiều rồi, Phương Mỹ Kỳ và Tống Minh Trân nhân cơ hội cố tình hành cô, chỉ nói một tiếng xin lỗi là xong sao?
Không có cửa đâu.
Tầng một chỉ có một phòng trà nước tạm thời, hôm qua lúc cô tới trang trí hội trường đã biết, hai người rất nhanh đã đến nơi, nhưng cô không ngờ hội ái hữu đã sắp bắt đầu mà trong phòng trà nước vẫn còn người, càng không ngờ người đó còn là Lục Thiệu Huy.
Hai người bốn mắt đối diện với nhau, đôi bên đều sững sờ, sau đó, Diệp Bảo Châu nhìn cái cốc tráng men trong tay người đàn ông, cười hỏi:
“Cán sự Lục, anh cũng tới lấy nước sao?”
Lục Thiệu Huy nhìn cô gái tối qua còn dây dưa một chỗ với mình này đột nhiên xuất hiện, mảnh áo trước ngực cô còn ướt nhẹp, phong cảnh bên trong đó như có như không hiện ra, ánh mắt của anh như bị phỏng mà rời đi hướng khác, làm như không có chuyện gì ừm một tiếng:
“Tôi qua lấy nước.”
Phương Mỹ Kỳ cũng biết Lục Thiệu Huy, người đàn ông vừa có tướng mạo vừa có dáng người, gia cảnh cũng vô cùng tốt, là một đối tượng tốt để kết hôn. Cô ta dùng thế sét đánh không kịp bưng tai phi lên, chắn Diệp Bảo Châu ở sau lưng mình, nhìn người đàn ông rồi nhẹ giọng cười bảo:
“Cán sự Lục, tôi là Phương Mỹ Kỳ của phân xưởng đóng hàng, hội ái hữu đã bắt đầu rồi, lát nữa chúng ta cùng về tiền sảnh nhé.”
Lục Thiệu Huy nhìn động tác của cô ta mà nhíu mày:
“Không cần, lát nữa tôi còn có việc.”
Phương Mỹ Kỳ cười hỏi: “Bây giờ còn có việc gì quan trọng hơn hội ái hữu sao?”
Lục Thiệu Huy trừng mắt nhìn cô ta: “Có liên quan đến cô không?”
Vừa nói xong, Diệp Bảo Châu đã “phụt” một tiếng bật cười, quả nhiên là bông hoa kiêu ngạo trong xưởng, không đụng được.
Phương Mỹ Kỳ nghe thấy tiếng cười này của cô, quay đầu lườm cô với vẻ tức tối.
Lục Thiệu Huy cũng nhìn Diệp Bảo Châu, thuận miệng nói: “Đồng chí Diệp Bảo Châu, hình như áo cô ướt rồi.”
Diệp Bảo Châu nhìn Phương Mỹ Kỳ, lại nói với giọng quái đản: “Vâng, cũng là nhờ đồng chí Phương Mỹ Kỳ đây.”
Phương Mỹ Kỳ biết Diệp Bảo Châu đang hạ bệ mình trước mặt Lục Thiệu Huy mới vội vàng lên tiếng:
“Vừa rồi tôi cũng không cố ý, tôi đã xin lỗi cô rồi, cùng lắm thì lát nữa tôi tìm người khác mượn áo cho cô.”
Nghe thử giọng điệu thèm bị trừng trị này đi, Diệp Bảo Châu thật sự không nhịn được cục tức này nữa, cô đi tới bên thùng trà, thuận tay cầm cái cốc tráng men bên cạnh vừa rót nước vừa nói:
“Đúng rồi, tôi biết cô không cố ý.”
Nói xong, nước trà trong tay trực tiếp hắt lên người cô gái đối diện.
Động tác đột ngột xuất hiện này trực tiếp khiến Phương Mỹ Kỳ ngẩn ra, cô ta ngây người ra đó, nhất thời quên cả phản ứng.
Ngay cả Lục Thiệu Huy cũng sững sờ, đợi phản ứng lại thì anh đã không nhịn được mà sặc nước.