Chuyện sính lễ, mới đầu Lục Thiệu Huy cũng chưa tính bàn, chẳng qua trên đường tới đây, Diệp Bảo Châu đã nói hôm nay chắc chắn không thoát được, kêu anh cứ nghe lời cô, cho nên bây giờ đương nhiên anh phải nghe lời vợ mình rồi: “Chú, nếu đã quyết định kết hôn với Bảo Châu, vậy cháu nghe theo cô ấy.”
Nói xong lại dừng một lúc, sau đó anh mới tiếp tục: “Nhưng chú ý tâm, nhà bọn cháu bày cỗ chắc chắn không dưới sáu mâm.”
Diệp Phong Thu bị lời của anh chặn lại, tuy rằng một trăm hai mươi đồng tiền sính lễ cũng không tính là ít, nhưng so với nhà họ Tôn thì vẫn kém nhiều lắm, trước sau có sự so sánh, một chút ấn tượng tốt đó về Lục Thiệu Huy trực tiếp chẳng còn lại gì trong mắt ông ta nữa.
Gia cảnh nhà họ Lục có tốt đến đâu cũng có tác dụng gì, không thể giúp đỡ cho gia đình vậy thì tương đương với uổng phí!
Ông ta hít một hơi, trực tiếp lạnh giọng nói: “Vậy hai đứa cứ quen nhau trước đi, chuyện kết hôn, chúng ta bàn bạc thêm đã.”
Diệp Bảo Châu vừa nghe được lời này đã biết bây giờ trong lòng ông ta đang nghĩ gì: “Cha, không cần bàn bạc, hôm nay chúng con đã gửi đơn xin kết hôn lên tổ chức rồi, nếu mọi người đồng ý nhà họ Lục sẽ tới cửa cầu hôn, con không đồng ý thì đợi đơn được duyệt chúng con sẽ trực tiếp đăng ký kết hôn.
Lời bất thình lình nói ra này thật sự khiến cả gia đình đều sợ hết hồn, ngay cả khóe miệng của Lục Thiệu Huy cũng co giật một cái, cô gái này thật sự dám bịa quá, hôm nay bọn họ hoàn toàn không viết thư xin gì cả.
Hoàng Quế Mỹ trừng mắt nhìn: “Không phải chứ, Bảo Châu, em đệ đơn xin kết hôn với lãnh đạo xưởng sao?”
Thật sao? Người này thật sự là đối tượng của cô?
Diệp Bảo Châu gật đầu: “Đúng, đã đệ đơn rồi, đại khái khoảng vài ngày là có, bây giờ tự do kết hôn, mọi người cũng không thể kêu lãnh đạo can thiệp vào chuyện kết hôn của bọn con được?”
Lời này thật sự khiến Diệp Phong Thu tức chết, ông ta giơ tay định vỗ lên bàn, kết quả bị Hạ Thu Mai trực tiếp nhét một chai rượu vào tay: “Được rồi, mau uống rượu của ông đi.”
Diệp Bảo Thành cũng vội giảng hòa: “Cha, giờ cũng gần bảy rưỡi rồi, chúng ta ăn cơm trước đi, con cũng sắp đói muốn chết rồi.”
Nhà họ Lục chỉ có chút sính lễ như thế, bây giờ Diệp Phong Thu hoàn toàn không muốn gả Diệp Bảo Châu cho Lục Thiệu Huy, nhưng hiện tại hai người bọn họ đều là công nhân của công xưởng, chuyện Diệp Bảo Châu kết hôn không đến lượt ông ta tự quyết định tất cả mọi mặt, lại tự do kết hôn gì đó nữa, ông ta còn không thể can thiệp cho nên tâm trạng của ông ta cực kỳ tồi tệ.
Hoàng Quế Mỹ chỉ cảm thấy Diệp Bảo Châu thật đúng là đang tự lãng phí bản thân, sính lễ càng cao chứng tỏ cô gái càng được nhà chồng coi trọng, ngược lại cô thì hay rồi, tự giảm sính lễ xuống, thật đúng là khiến người cười rụng cả răng, cũng chẳng trách sắc mặt của Diệp Phong Thu lại khó coi như thế.
Hạ Thu Mai lại cảm thấy Lục Thiệu Huy rất tốt, cho dù nhà họ Lục chỉ cho sính lễ một trăm hai mươi đồng nhưng vẫn tốt hơn Tôn Đại Minh kết hôn lần hai, huống chi anh lớn lên còn tuấn tú như vậy, bà ta hài lòng hai trăm phần trăm luôn, nếu Diệp Phong Thu dám phá hỏng vậy bà ta sẽ liều với ông ta!
Trên bàn cơm mọi người đều ôm theo suy nghĩ riêng, chẳng nói chuyện gì nhiều cho nên thi thoảng Hạ Thu Mai sẽ chêm vài câu vào để giảm bớt bầu không khí lúng túng trên bàn.
Sau khi ăn cơm xong, Diệp Phong Thu nói thẳng mình đau đầu rồi quay người vào phòng ngủ mất, Hạ Thu Mai cũng chẳng thèm để ý đến ông ta, nói chuyện với Lục Thiệu Huy một lúc rồi kêu Diệp Bảo Châu tiễn anh ra ngoài.
Hai người đến cửa đại viện, Diệp Bảo Châu nhìn Lục Thiệu Huy, mím môi, qua một lúc cô mới nói: “Bây giờ anh đã biết nhà tôi trông thế nào rồi đấy? Có hối hận vì đòi tôi chịu trách nhiệm với anh không?”
Lục Thiệu Huy quả thật không ngờ đến loại tình hình này ở nhà họ Diệp, càng không ngờ tối nay biểu hiện của Diệp Bảo Châu lại hoàn toàn không giống một tí nào như trước đó anh đã nghe ngóng: “Người nhà cô... rất thú vị.”
Diệp Bảo Châu thấy bộ dáng trông như một lời khó nói hết của anh mới trừng mắt nhìn: “Anh hối hận?”
Lục Thiệu Huy nhìn con ngươi đen láy trợn tròn của cô, như thể chỉ cần anh nói hối hận là cô sẽ ăn thịt người vậy: “Ngược lại cũng không.”
Dù sao thì sự trong sạch cũng bị hủy hoại thật rồi.
Trong lòng Diệp Bảo Châu hừ một tiếng: “Vậy thì tốt, anh hối hận cũng vô dụng thôi, trong bụng tôi sắp có con của anh rồi.”