Kích động ở trên giường một lúc. Chu Yến bên cạnh giường cũng không ngủ, nghe được động tĩnh nhịn không được liền thò qua nhỏ giọng hỏi: “Tô Yên, cậu thật sự muốn chặt đứt quan hệ với Vương Hồng Bân?”
Nói một hồi, Chu Yến vẫn chưa phản ứng được hết thảy mọi chuyện phát sinh đêm nay. Rốt cuộc ngày thường, Tô Yên đối với Vương Hồng Bân là nói gì nghe nấy. Không nghĩ tới Tô Yên cũng sẽ có lúc dứt khoát như này.
Giờ Tô Yên hễ cứ nghe thấy mọi chuyện liên quan tới Vương Hồng Bân liền cảm thấy phản cảm. Nguyên bản đều không muốn nhiều lời, nhưng ngay sau đó như nghĩ tới cái gì, cắn cắn môi, hạ giọng nói: “Đúng vậy, tối hôm qua tôi ở trên núi lâu như vậy cũng chưa nhìn thấy bóng dáng hắn. Thế nhưng cuối cùng người tới lại là Lâu thanh niên trí thức, nếu không phải vì anh ta giờ tôi trở về được hay không cũng không chắc. Tên Vương Hồng Bân kia cố tình không phải tìm không được tôi, mà hắn căn bản không tìm.”
Nói xong liền tức giận bất bình: “ Lúc trước là do tôi có mắt như mù,thế nhưng coi trọng hắn, hắn còn không bằng một ngón tay của Lâu thanh niên trí thức.”
Chu Yến trong lòng cũng tán đồng: “Đúng vậy, đừng nhìn Lâu Tư Bạch ngày thường trầm mặc ít lời, nhưng thật sự là một người tốt.”
Tô Yên liền cảm thấy trong lòng ngứa ngáy, hạ giọng tán đồng: “Đúng rồi, Lâu thanh niên trí thức người này thật không có gì để nói, về sau tôi nhất định phải hảo hảo báo đáp hắn, chính là người này sống điệu thấp quá, trước kia tôi còn tưởng hắn xem thường người khác, liền không muốn cùng hắn lui tới. Nghĩ lại mới thấy tôi thật sự không nên như vậy.”
Chu Yến cười: “Cũng không thể trách cậu. Tên Vương Hồng Bân kia không biết vì sao vẫn luôn xem Lâu Tư Bạch không vừa mắt, còn thường xuyên nói bậy về hắn trước mặt cậu, trước kia tôi cũng nói với cậu Lâu Tư Bạch không phải người như vậy……”
Chợt Chu Yến khựng lại. Lỡ hai người này không quá mấy ngày lại làm lành, lời nói của mình lại không khác gì châm ngòi ly gián. Cô ngượng ngùng cười cười “Con người Lâu Tư Bạch chính là như vậy, hắn không có ý xem thường ai.”
Tuy rằng còn chưa nói dứt lời nhưng Tô Yên vẫn nghe hiểu ý tứ trong miệng Chu Yến. Mơ mơ hồ hồ nhớ tới Vương Hồng Bân trước kia xác thật thường xuyên nói những lời không hay về Lâu Tư Bạch. Thậm chí còn khiến cô hiểu lầm Lâu Tư Bạch vẫn luôn khinh thường Vương Hồng Bân. Ngẫu nhiên vài lần nói chuyện cũng đều là giúp Vương Hồng Bân đối nghịch cùng Lâu Tư Bạch.
“……”
Này thật là, tên Vương Hồng Bân kia sao lúc nào cũng như cái gậy thọc cứt?
Khó trách hôm nay Lâu Tư Bạch cự tuyệt tiếp thu nước đường đỏ cùng bánh hạch đào của cô, chỉ sợ trong lòng hắn cùng những người khác giống nhau đều có điểm chán ghét nguyên chủ.
Lâu Tư Bạch vốn là người tâm địa thiện lương, tôn trọng sinh mệnh. Dù là người hắn ghét, hắn vẫn lựa chọn đi cứu.
Trong lòng nhịn không được gào thét, Tô Yên thực sự rất cảm động. Trên đời này sao lại có người vừa lương thiện vừa soái khí như thế.
Ngày hôm sau Tô Yên liền dậy rất sớm. Thói quen thức đêm khiến cô chưa kịp thích ứng khiến trời chưa sáng cô đã tỉnh.
Thời điểm này đã có thanh niên trí thức tới. Khói trắng lượn lờ ngoài phòng bếp, Lưu Siêu Anh ngồi xổm vặt lông gà, Vương Học Nông gánh hai gầu nước tiến vào từ phía ngoài……
Cảnh tượng sinh hoạt của mấy người thanh niên trí thức hiện rõ mồn một.
Tô Yên xem đến có chút bất an trong lòng. Đột nhiên cô ý thức được mình đã thực sự xuyên qua vào một thế giới hoàn toàn lạ lẫm.
Bất quá khi đối mặt với gương mặt thần tiên của Lâu Tư Bạch, Tô Yên cảm thấy mọi chuyện cũng không quá khó khăn khi đối diện.
Hắn tựa hồ vừa mới thức dậy, mái tóc hỗn độn nhẹ nhàng xõa tung, một vài sợi tóc mềm mại rũ trên trán nhìn vô cùng ngoan ngoãn. Bởi vì Tô Yên đang ngồi xổm trên mặt đất khiến cô vừa ngẩng đầu lên liền có thể nhìn thấy cặp phượng mâu xinh đẹp kia hơi hơi gục xuống, phảng phất còn mang theo ngái ngủ.
Gương mặt hắn hồng nhuận hơn vài phần so với hôm qua nhưng làn da vẫn cực trắng.
Khả năng trời vẫn còn sớm, sắc trời nhuốm màu xám xịt nhưng có vẻ sẽ không mưa.