Nhưng Vương Hồng Bân cũng không phải người siêng năng gì, nhà hắn điều kiện không tốt, phía trên có mấy người anh chị, nhưng trước khi về quê thì nhiệm vụ chủ yếu là học hành, việc trong nhà đều có mẹ và chị gái lo liệu hết, nếu không phải bị anh trai chơi một vố, hắn cũng không đến mức xuống nông thôn làm thanh niên trí thức.
Vương Hồng Bân ăn cơm mềm* đã quen, cũng không định làm hai phần việc, nhưng hắn lại sợ “Tô Yên” làm ầm lên với hắn, suy cho cùng thì trong lòng hắn cũng hiểu rõ vì sao trước kia “Tô Yên” đối tốt với hắn.
*Cụm từ chỉ những người dựa dẫm, ăn bám người khác, thường dùng để nói về kiểu đàn ông bám váy phụ nữ
Vậy nên cũng chính là vào lúc này, nữ xã viên họ Lưu mới lọt vào mắt hắn, nữ xã viên làm sao chống đỡ được lời ngon tiêng ngọt của Vương Hồng Bân? Nghe Vương Hồng Bân khóc thảm một phen liền cho rằng hắn là một thanh niên trí thức tốt bụng thích giúp đỡ mọi người, chỉ vì nữ thanh niên trí thức họ Tô kia không chịu làm việc, sợ người trong đội sản xuất có ấn tượng xấu với nhóm thanh niên trí thức, hắn mới đành vô tư phụng hiến*, mỗi ngày làm hai phần việc, làm xong nhiệm vụ của mình còn phải đi hỗ trợ thanh niên trí thức họ Tô... Blah blah một đống, cuối cùng dùng ánh mắt thâm tình nhìn nữ xã viên họ Lưu, nói cô là nữ xã viên thuần phác, thiện lương nhất hắn từng gặp, sau này hắn cưới vợ, nhất định phải cưới người như vậy.
*Cống hiến hết mình, không vụ lợi
Một lời hứa hẹn cũng chưa nói, lại dường như đã nói hết tất cả.
Nữ xã viên họ Lưu nào biết Vương Hồng Bân là kẻ tâm địa gian xảo, thấy gương mặt cũng xem như là thanh tú của Vương Hồng Bân liền đỏ mặt nói muốn tới giúp hắn, cần người giúp làm việc thì tìm cô là đúng rồi.
Mà cô cũng thật sự đã làm vậy, mỗi ngày đều hoàn thành nhiệm vụ của hai người, lại nghe Vương Hồng Bân rót mật vào tai, còn tưởng rằng ngày lành* của hai người sắp tới.
*Trong câu này ám chỉ việc hai người yêu đương và tiến tới hôn nhân
Nhưng trên đời làm gì có bức tường nào là không lọt gió, thường xuyên qua lại, việc hai người thân thiết truyền đến tai “Tô Yên” . Nguyên chủ tuy rằng bị Vương Hồng Bân dỗ ngọt, cái gì cũng nghe theo hắn, nhưng loại chuyện này bất kì người phụ nữ nào cũng đều không thể chịu đựng nổi, huống chi là “Tô Yên” tính cách bá đạo, bởi thế mới dẫn đến chuyện lúc sau.
Bởi vì chuyện lần này, nữ xã viên họ Lưu dường như đã nhận ra điều gì đó, cô cũng không phải người dễ bắt nạt, tuy nhà cô nghèo nhưng người đông, đếm sơ sơ anh ruột, anh họ đã được vài chục người, ngay hôm nay liền chặn Vương Hồng Bân ở bờ ruộng.
Vương Hồng Bân nhìn thấy nhiều người như vậy, trong lòng cũng biết sợ, nói dối là mình không quen biết nữ xã viên họ Lưu, còn nói nam thanh niên trí thức mà cô nói có thể là Vương Học Nông, hai người đều họ Vương, ở nông thôn khẩu âm nặng, trong lúc nhất thời đúng là dễ dàng nhầm lẫn.
Nữ thanh niên trí thức đứng phía nghe được lời này ngẩng đầu nhìn hắn, thấy ánh mắt đầy hận ý của Vương Hồng Bân cũng không dám nói cái gì, cúi đầu giật giật môi, nhưng không phát ra một chút thanh âm nào.
Các anh của nữ xã viên cũng mặc kệ, cái gì mà Vương Hồng Bân, Vương Học Nông, bọn họ nghe thấy không khác biệt lắm, nắm cổ áo Vương Hồng Bân bảo hắn gọi Vương Học Nông ra, cũng không định tha cho ai trong hai người.
Vương Hồng Bân sợ tới mức hai chân run run, mắt thấy bóng dáng Lâu Tư Bạch cách đó không xa, không kịp nghĩ gì đã chỉ thẳng vào hắn, buột miệng nói Lâu Tư Bạch hay thích dùng gương mặt kia dụ dỗ xã viên nữ. Vương Hồng Bân chẳng phải thứ tốt lành gì, thanh niên trí thức khác hắn không dám vu hãm, sợ mọi người ghét hắn, nhưng Lâu Tư Bạch và Vương Học Nông vốn cùng hắn có ân oán, coi như truyền ra ngoài không hay ho gì thì cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, cùng lắm thì đắc tội Vương Học Nông và Lâu Tư Bạch.
Mấy người anh của nữ xã viên vừa thấy, nhận ra Lâu Tư Bạch, lập tức đã tin hơn phân nửa, người khác họ không biết, nhưng nam thanh niên trí thức này thì quen mặt rồi. Ngày thường làm việc, chỉ cần có mặt hắn liền thấy các cô gái và mấy cô vợ nhỏ đến nhìn trộm hắn, trong lòng họ sớm đã khó chịu.