Sau đó đối diện với ánh mắt tò mò của Quản Vũ, Lộ Trường Phú nhận thấy việc mình nhìn trộm bị phát hiện thì lỗ tai anh hơi đỏ, bối rối thu hồi ánh mắt lại, trong lòng cũng thấp thỏm không kìm được.
Thím Hoa Sơn và Khương Tố Lan lúc này đã từ khen người biến thành việc hóng hớt chuyện to nhỏ trong thôn:
"Nghe nói chưa?
Mấy ngày nữa thanh niên tri thức sẽ về, ở chỗ thanh niên tri thức kia đoán chừng là sẽ ồn ào lắm.
Cô nói xem có thể trở về hay không thì báo tin chính xác một chút.
Lúc thì có thể trở về, lúc thì lại không thể trở về, đây không phải là đang khiến người khác bứt rứt hay sao.
Ay, mỗi ngày đều náo loạn như vậy, nghe cũng đau đầu."
Thím Hoa Sơn nói xong còn thở dài.
Khương Tố Lan vừa nghe không nhịn được đồng ý lên tiếng:
"Mà cũng thật là, vậy có thể trở về hay không, dù sao cũng phải có điều lệ chứ?
Đây cũng không phải chuyện chúng ta có thể quản, mọi việc đều nghe theo cấp trên mà."
"Chỗ thanh niên tri thức còn tốt, mấy thôn phụ cận chúng ta, trong nhà có người kết hôn với thanh niên tri thức.
Nghe nói tâm trạng cũng lơ là bất an, cũng không biết sau này có xảy chuyện khác hay không."
"Chắc là không có đâu nhỉ?
Cũng đã kết hôn rồi lại còn có con, vậy không cần đàn ông nhà mình, hoặc là mẹ chồng thì cũng không thể không cần con chứ?"
"Việc này thì cũng chưa chắc."...
Lúc hai người buôn chuyện còn không quên chú ý Quản Vũ và Lộ Trường Phú một chút.
Nhìn hai người từ khách sáo rồi trở nên thả lỏng dần dần, thím Hoa Sơn yên tâm cười, lấy ánh mắt ý bảo Khương Tố Lan lên tiếng.
Khương Tố Lan lúc này phản ứng rất nhanh, lập tức cao giọng hơn:
"Tiểu Vũ à, con dẫn Trường Phú đi ra sân sau xem dưa chuột hôm nay ra bao nhiêu quả, hái chút trở về, buổi trưa chúng ta ăn dưa chuột trộn."
Đây là ý nghĩa của việc đẩy những người trẻ tuổi ra và để cho họ tự tìm hiểu nhau.
Dù sao cũng ở ngay sau nhà, trong nhà còn có người ngồi, cửa trước cửa sau đều mở, có chuyện gì thì liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy.
Cho nên cũng không sợ người khác nói cái gì.
Nghe Khương Tố Lan nói như vậy, Quản Vũ lập tức gật đầu:
"A, con biết rồi mẹ."
Sau khi trả lời xong, cô quay đầu nhìn Lộ Trường Phú:
"Anh Trường Phú, chúng ta đi xem một chút đi, năm nay dưa chuột nhà tôi ra rất nhiều quả, cũng không biết có phải là do hạt giống năm ngoái giữ lại tốt hay không."
Một tiếng gọi anh Trường Phú này khiến Lộ Trường Phú ngạc nhiên, trước kia anh cũng không tiếp xúc nhiều với Quản Vũ.
Sở dĩ ấn tượng tốt với Quản Vũ là bởi vì chuyện bà nội qua đời.
Nhưng anh đoán, Quản Vũ đại khái đã không nhớ rõ chuyện xảy ra lúc đó nữa.
Hiện giờ vừa nghe âm thanh trong trẻo của cô gái thì Lộ Trường Phú còn có chút ngượng ngùng, mím môi, nhanh chóng đứng lên, đi theo phía sau Quản Vũ.
Sau một hồi phản ứng anh mới nặng nề đáp lại một tiếng: "Ừm."
Trong ấn tượng của Quản Vũ, Lộ Trường Phú không phải là một người nhiều lời.
Anh theo thói quen im lặng, luôn ở vị trí bên ngoài đám đông.
Nếu như không phải bữa cơm cuối cùng kiếp trước, hai người kỳ thật cũng không có gì liên quan tới nhau.
Hai người một trước một sau đi đến vườn rau ở sân sau.
Sân sau trồng đậu, cà tím, dưa chuột và các món ăn gia đình khác.
Bây giờ đã gần cuối tháng Sáu, dưa chuột đậu nành đã gần hết mùa.
Bởi vì không có đủ phân, cho nên gần đây đậu và dưa chuột không tính là quá đẹp.