Quản Anh vừa thấy chị không đáp lại, không quan tâm đến cô ta thì tức giận bĩu môi, cuối cùng lại hừ lạnh vài tiếng, sau đó cũng trở về giường ngủ.
Buổi chiều đi làm, công việc của Quản Vũ vẫn là nhổ cỏ.
Khương Tố Lan thì gặp mặt thím Hoa Sơn, bên phía Quản Vũ đã bằng lòng, còn lại phải xem bên đàng Lộ Trường Phú suy nghĩ như thế nào.
Hai người vừa chạm mặt thì đều mang vẻ mặt vui mừng, Khương Tố Lan vừa nhìn đã biết, chuyện này thành công rồi!
Sau khi thím Hoa Sơn cười xong, lúc này mới nói đến chuyện chính:
"Em đúng là một người có phúc, Trường Phú cũng là một đứa bé tốt, chị vừa hỏi cậu ấy đã đỏ mặt đồng ý, còn nói sẽ cố hết sức của mình để thỏa mãn điều kiện nhà các em.
Có điều tình hình của Trường Phú thế nào thì các em cũng biết rồi đấy, đừng đòi hỏi nhiều quá, sau này cậu ấy còn phải sinh sống cùng cái lớn, đều ở cùng một thôn, đòi nhiều quá cũng khó coi."
Vừa nghe thấy Lộ Trường Phú cũng bằng lòng, trái tim Khương Tố Lan này xem như đã hoàn toàn thả lỏng.
Tuy rằng lúc trước nhà họ Tống nói đến lễ hỏi tám mươi tệ, nếu như phải bớt đi thì chắc chắn trong lòng Khương Tố Lan sẽ có chút khó chịu.
Nhưng mà bà thật sự phải cân nhắc đến cuộc sống sau này của Quản Vũ và Lộ Trường Phú, còn nữa...
Bên nhà bọn họ mà đòi hỏi Lộ Trường Phú nhiều, chẳng mấy chốc cả thôn biết được, lúc bà lại để Quản Đông Phương đi xem mặt tìm vợ thì khẳng định người ta cũng dùng công phu sư tử mở miệng, sẽ đòi hỏi không ít.
Cho nên, cùng một thôn thì ở mức tàm tạm là được rồi, Khương Tố Lan thật sự không có nhiều tâm tư quanh co như vậy.
Hiện giờ thím Hoa Sơn lại nhắc tới, Khương Tố Lan lập tức cười đáp:
"Đương nhiên rồi, hiện giờ thôn chúng ta chỉ hai ba mươi tệ, em cảm thấy dựa theo tiêu chuẩn này là được.
Gần đây trong thành phố thịnh hành "ba xoay một kêu*", bọn em cũng không cầu nhiều, dù ít dù nhiều cũng phải có hai món đàng hoàng, xem bên phía Trường Phú nghĩ như thế nào, đồ hồi môn bên nhà bọn em có tủ, chậu rửa mặt gì đó đều sẽ làm, chăn đệm ấm bình gì đó cũng sẽ chuẩn bị."
* Thuật ngữ chỉ 4 món đồ gia dụng mà gia đình nào cũng mong muốn sở hữu: radio, xe đạp, máy may và đồng hồ.
Nhà bình thường như bọn họ kết hôn khẳng định là hai bên có qua có lại, không thể để nhà trai bỏ ra toàn bộ, nhà gái cái gì cũng mặc kệ được.
Đương nhiên, ngoại trừ một số nhà cực phẩm.
Khương Tố Lan quả thật là trọng nam khinh nữ từ tận cốt tủy, nhưng việc hôn nhân của con gái cũng rất quan trọng.
Bằng không sau này cuộc sống không dễ chịu thì người gặp họa vẫn là nhà mình.
Tuy rằng thím Hoa Sơn đã nói, đưa ra yêu cầu gì đó phải cẩn thận suy nghĩ một chút.
Thế nhưng Khương Tố Lan cảm thấy, bọn họ cũng không thể ngay từ đầu đã ép tiêu chuẩn xuống quá thấp, ít nhiều phải lấy cao hơn một chút, như vậy lúc hai bên giằng co qua lại còn có thể có chút đường lui.
Khương Tố Lan xem như là đang yêu cầu, thím Hoa Sơn nghe xong thì gật đầu:
"Vậy được, chị đã nhớ rồi, sau đó lại nói với Trường Phú."
Sau khi nói xong chuyện của Quản Vũ và Lộ Trường Phú, Khương Tố Lan lại nói đến Quản Đông Phương:
"Thím nó à, Đông Phương nhà em còn chưa có đối tượng gì đâu, chị xem xem có đứa nào phù hợp, giới thiệu cho Đông Phương một đứa đi."
Thím Hoa Sơn vừa nghe thế, suy nghĩ hơn nửa ngày sau đó mới vỗ đùi:
"Ôi, em đừng nói chứ, chỗ chị quả thật là có một cô, chỉ xem em có chịu hay không thôi.
Ở trong thôn nhà mẹ đẻ chị đấy, mấy ngày trước khi chị trở về còn nói mấy câu với mẹ con bé, con bé này thon thả, người ngợm cũng nhanh nhẹn, nhưng mà miệng lưỡi sắc sảo, mà tâm địa không xấu đâu."