Nhìn cô ta ngoan ngoãn, trong lòng Khương Tố Lan mới xem như thoải mái vài phần.
Quay đầu lại, nhìn thấy anh em Quản Đông Phương ở nơi đó cười hì hì, Khương Tố Lan lại nhíu mày:
"Còn có anh em các con nữa, sau này học mà không giỏi thì cũng đừng đi học nữa, mau chóng ra ruộng làm việc, trong nhà còn có thể có thêm sức lao động."
Anh em Quản Đông Nam vừa nghe lời này, nhất thời cười không nổi.
Quản Vũ không quan tâm bọn họ như thế nào, cầm bánh ngô lên ăn, trong lòng vẫn nhớ thương những món ăn trong giỏ rau.
Chưa từng nếm qua dầu mỡ còn tốt, đã nếm qua rồi thì ai nỡ không ăn chứ?
Ngày mai cần phải dậy sớm, tối nay chắc chắn phải đi ngủ sớm.
Nếu không ngày mai làm việc, căn bản sẽ không có tinh thần.
Quản Vũ quyết định, sau khi xem qua thức ăn chín lúc tám giờ tối xong thì sẽ đi ngủ ngay.
Về phần thêm chút dầu mỡ vân vân thì ngày mai dậy sớm rồi nói sau!
Hôm nay Quản Anh bị giáo huấn vài lần, trở về phòng, lại đá thúng đụng nia một trận.
Quản Vũ lười để ý tới cô ta, trực tiếp xoay người, mặt hướng về tường phía đông, chổng mông về hướng Quản Anh.
Quản Anh vừa nhìn thấy thế thì càng tức giận, sau khi lên giường cũng đưa mông hướng về phía Quản Vũ.
Nếu như không phải vì thức ăn chín lúc tám giờ tối thì Quản Vũ cảm thấy mình đã sớm ngủ mất rồi.
Tuy rằng chỉ làm công việc đồng áng nửa ngày nhưng năng lượng tiêu hao vẫn không nhỏ, mình còn chạy lên núi một chuyến nữa chứ.
Khi mắt sắp mở không ra được nữa thì tám giờ tối cuối cùng cũng đến.
Tám giờ tối lần này vẫn là hai chọn một.
Thực phẩm nấu chín hoặc nguyên liệu nấu ăn.
Quản Vũ căn bản không hề do dự, trực tiếp lựa chọn thức ăn nấu chín.
Nó có thể ăn được trực tiếp, cũng thuận tiện.
[Thức ăn nấu chín tám giờ tối đã được đưa vào. ]
[Thức ăn nấu chín vào tám giờ tối: chân giò ninh (một cái), xương gà hun khói (hai cái), ruột thịt nguyên chất (một xâu), cánh gà rút xương ướp chanh (500G), đầu vịt cay (bốn cái), bánh bao gạo đen (hai cái), sữa chua không đường (200G)]
Mấy thứ này dùng lượn một vòng ở trước mắt Quản Vũ dưới hình thức vật thể, sau đó mới rơi vào trong giỏ rau.
Quản Vũ vốn đã mệt đến díp cả mắt, kết quả nhìn thấy những hiện vật này lại đột nhiên mở ra, giống như một con mèo bị đánh thức.
Ngon thế!
Làm sao cô ngủ được đây!!
Nếu cô không ăn được bất kỳ một món nào trong đó thì sợ là đều sẽ phải hối hận đến chết!!
Quản Vũ cảm thấy mình không thể ngủ, thà rằng ngày mai đi làm không có tinh thần thì cũng phải ăn phần thức ăn nấu chín hôm nay trước đã!
Sau khi đưa ra quyết định như vậy, Quản Vũ nhắm mắt ngủ trước.
Trước nửa đêm không an toàn, vẫn nên đợi đến sau nửa đêm thì lặng lẽ ăn đi.
Kết quả là vừa ngủ một giấc này...
Vừa ngủ một giấc đã đến tận bình minh.
Lúc trước khi nằm mơ đứt quãng, giấc ngủ của Quản Vũ bị ảnh hưởng, luôn ngủ không ngon giấc.
Buổi tối chưa từng ngừng mộng mị, vì vậy chất lượng giấc ngủ vô cùng kém, mỗi ngày đều không có tinh thần.
Kể từ khi giấc mơ đã hoàn chỉnh, cô không còn mơ về những điều đó nữa.
Bây giờ mặc dù khi ngủ cũng thỉnh thoảng nằm mơ nhưng không nhiều.
Phần lớn thời gian, cô ngủ rất ngon.
Thuộc về mức độ pháo nổ bên tai, cô mới có thể tỉnh lại nhỉ?
Cho nên đợi đến khi mở mắt ra, phát hiện đã là 3 giờ 40 phút sáng, Quản Vũ thoáng có chút ảo não.
Sắp phải đi làm công rồi, không thể ăn mảnh được nữa.
Nhưng không sao, sau đó rồi nghiên cứu sau vậy.
Sau khi hái đậu que xong, chắc là cô sẽ không bị sắp xếp đến huyện thành bán hàng đâu.