Làm sạch cỏ heo, rửa sạch bùn cát và ít sâu bọ rồi lại nấu lên sẽ càng có lợi cho heo hơn, khiến chúng nó ít bị bệnh, nhiều thịt hơn.
Trong lúc nói chuyện, Quản Vũ đã nhanh nhẹn làm việc.
Thím Hoa Sơn ở một bên nhìn, nhịn không được gật đầu:
"Nói chứ, đứa nhỏ này tay chân siêng năng, trong mắt có việc, còn nhanh nhẹn, nếu không phải bởi vì chuyện của đứa thứ ba nhà họ Chu thì cánh cửa nhà em sẽ bị đạp hỏng mất!"
Xinh đẹp còn tháo vát, ai mà không thích con dâu như vậy chứ?
Nhưng bởi vì chuyện lúc trước Quản Vũ đánh Chu Thanh Lâm một trận, rất nhiều người cảm thấy tính tình cô không tốt, sau khi vào cửa không dễ uốn nắn, rất nhiều người liền bỏ suy nghĩ ấy.
Người không từ bỏ ý định đều là những nhà điều kiện không tốt hoặc là thành viên trong gia đình kỳ lạ.
Chưa nói tới chuyện Quản Vũ chướng mắt, thím Hoa Sơn cũng không tiện giới thiệu nhà người như vậy qua.
Hai nhà còn là hàng xóm, không có gì ngoài ý muốn thì mấy chục năm sau này đều cúi đầu không gặp ngẩng đầu thấy, giới thiệu cho Quản Vũ mấy gia đình kỳ lạ, không phải đang khiến người ta hận mình sao?
Nghe thím Hoa Sơn nhắc tới chuyện của đứa thứ ba nhà họ Chu, nụ cười trên mặt Khương Tố Lan nhạt đi vài phần, hiển nhiên là cực kỳ để ý hoặc là vẫn còn tức giận đối với người này còn cả chuyện lúc trước.
Chẳng qua, Chu Thanh Lâm đã bị đưa đến trang trại phía bắc cải tạo, coi như đã bị trừng phạt thích đáng, nghĩ đến những thứ này, tâm trạng Khương Tố Lan mới có thể tốt hơn một chút.
Quản Vũ rửa qua cỏ heo liền trở về chuẩn bị ngủ.
Vừa mới vào nhà, thím Hoa Sơn đã chuẩn bị trở về.
Hái đậu que cả buổi sáng, cô cũng đã mệt mỏi, trở về nằm một lúc rồi buổi chiều còn phải đi làm.
Quản Vũ vội vàng đưa tiễn, tiễn người xong, Khương Tố Lan quay đầu lại, vẻ mặt vui mừng:
"Đứa nhỏ Trường Phú này thật không tồi, ba xoay một vang, ít nhất đã cho chúng ta hai thứ, trong thôn có bao nhiêu đứa con gái lấy chồng cũng không có đãi ngộ này, còn làm quần áo mới cho con nữa chứ.
Ôi chao, mẹ phải đi tìm cha con, để cho ông ấy đi xem, bên phía thợ đã có thể khởi công được chưa để mau chóng làm xong tủ quần áo, chậu rửa mặt gì đó của con."
Khương Tố Lan cũng không để ý mệt mỏi, trực tiếp ra ngoài tìm người.
Quản Đại Thắng đi ra ngoài gánh nước, một lát nữa là trở về nhưng rõ ràng Khương Tố Lan không đợi được.
Quản Vũ đứng tại chỗ, tiêu hóa trong chốc lát, nhịn không được từng đợt cảm thán: Lộ Trường Phú thật sự là người tốt!
Trong giấc mơ, anh đã nấu cho mình một bữa ăn cuối cùng trước khi chết.
Hiện giờ anh muốn cưới mình, hơn nữa còn lấy ra toàn bộ thành ý có thể lấy ra.
So với Tống Chí Hải, thật sự tốt hơn rất nhiều!
Quản Vũ cảm thấy tuy rằng giấc mộng đứt quãng vỡ thành mảnh nhỏ kia đã giày vò cô rất lâu, khiến cho cô không ngủ được suốt một đoạn thời gian.
Thế nhưng đây là sự thiên vị của ông trời dành cho cô, cảnh báo trước cho cô.
Là chuyện tốt, kịp thời ngăn tổn hại, yêu thương chính mình, đồng thời trả ơn những người tốt trong giấc mơ.
Lộ Trường Phú muốn làm quần áo cho mình ư?
Quản Vũ cảm thấy, bây giờ mình có không ít đồ đạc, phải chọn xem nên trả lễ gì cho đối phương mới tốt.
Áo sơ mi sợi tổng hợp và áo liền váy không thích hợp, nhưng chiếc áo thủy thủ kia lại là có size lớn, hay là chọn cái này?