Hai bên gia đình vẫn chưa bàn bạc về đám cưới, nên hiện tại dùng đồ của người ta không ổn.
Đến lúc đó con nhớ nói rõ với Trường Phú, con có quần áo mặc, tạm thời không cần mua, nếu như nhà nó muốn mua cho con..."
Nhắc tới chuyện này, Khương Tố Lan hít sâu một hơi, trong lòng tính toán lại số tiền và phiếu ở nhà.
Hiện tại vải bông nguyên chất rẻ nhất có giá là bốn hào một thước, những loại vải khác tốt hơn sẽ đắt hơn vài hào. Loại rất đắt cũng có, nhưng bọn họ là nông dân nên cũng không dùng được.
Khương Tố Lan có phiếu do đội sản xuất phát vào dịp Tết Nguyên đán.
Nói thật, chỉ đủ may một bộ quần áo cho một người lớn.
Vào mùa xuân Quản Vũ may một bộ quần áo, do số phiếu cô dành dụm được từ năm ngoái và đổi với người khác.
Dù sao cũng rất phiền phức, nếu không phải vì gặp bên kia, vì để mặc lúc kết hôn, ra ngoài mặc cho đẹp, Khương Tố Lan cũng không nỡ mua!
Bây giờ lại mua một bộ nữa...
Trong lòng Khương Tố Lan không muốn, Quản Đông Phương cũng phải gặp bên kia, dù sao đều phải may một bộ?
Hơn nữa, trong nhà đông con, cho dù Quản Vũ muốn gặp bên kia, nhưng không thể tiêu hết phiếu cho một người được.
Quản Vũ làm nhiều, nhưng trong nhà lại có nhiều con cái, đôi khi cần phải suy nghĩ rất nhiều.
Bê một bát nước khó giữ ở thế cân bằng được, có thể hơi lắc lư, nhưng đừng nghiêng quá nhiều.
Khương Tố Lan lo lắng, sau đó mải suy nghĩ, quên nói chuyện với Quản Vũ.
Quản Vũ không để ý đến bà nữa, bắt đầu nhóm củi nấu nướng, nấu thức ăn cho lợn.
Hôm nay Quản Anh lại không biết chạy đi đâu, anh em Quản Đông Nam sau khi tan học không về nhà, Quản Đông Phương và Quản Đại Thắng đang bận rộn ở sân sau.
Khương Tố Lan đang mải suy nghĩ một số chuyện, tạm thời không để ý đến những điều này.
Quản Vũ phát hiện ra, nhưng cô không muốn quan tâm quá nhiều.
Ba mẹ có công sinh cô ra, cô hiếu thảo với họ, đây là việc cô nên làm.
Nhưng với anh chị em, nếu có mối quan hệ tốt thì mọi người có qua có lại và hỗ trợ lẫn nhau.
Còn một mối quan hệ xấu?
Chuyện đó thì liên quan gì đến cô?
Quản Vũ phát hiện, từ khi cô quyết định yêu bản thân nhiều hơn, tâm trạng thoải mái hơn rất nhiều.
Trước đây cô sẽ tức giận và oán trách vì Quản Anh lười biếng, hay giở trò.
Bây giờ tất cả không còn nữa.
Dù sao Quản Anh cũng ngu ngốc từ trước, bây giờ không còn nhỏ nữa, dù có dạy dỗ lại thì cũng không thay đổi được bao nhiêu.
Cho nên cô vẫn nên bớt lo về điều đó thôi.
Hơn nữa, một nhà lại có thể sinh ra hai loại người, Quản Vũ không thể hiểu được.
Cô và Quản Đông Phương đều chăm chỉ chịu khó, nhưng ba anh chị em khác lại giống như quỷ lười, Quản Vũ tỏ vẻ không hiểu gì, cũng không muốn hiểu.
Bớt lo lắng cho người khác và quan tâm bản thân nhiều hơn.
Bất cứ khi nào Quản Vũ muốn nói Quản Anh mấy câu, cô đều tự nhủ điều này trong lòng.
Hiệu quả bây giờ có vẻ rất tốt.
Sau khi tỉnh dậy từ giấc mơ, cô không nói chuyện nhiều với Quản Anh nữa.
Khi Khương Tố Lan phản ứng lại, đám người Quản Anh cuối cùng cũng về nhà đúng giờ ăn cơm.
Tất nhiên, tránh không được việc bị Khương Tố Lan cằn nhằn.
Sau khi ăn xong, Quản Đại Thắng đi ra ngoài xem cánh đồng, nhân tiện nói chuyện với dân làng.
Sau đó lúc trở về, mặt ông đen đi.
Người nhà không biết nguyên nhân, Quản Vũ vừa cho lợn ăn, chuẩn bị tắm rửa rồi đi ngủ.
Nếu ngày mai hái đậu thì cô phải dậy sớm.
Hơn nữa, ngày mai không có cơ hội ngủ nướng, cô phải đi theo người trong thôn đến huyện.