Nếu đã là chị em thân thiết, cùng chia sẻ tâm sự với em gái cũng là chuyện nên làm.
Nghe thấy Khương Lâm nói như vậy, Mạnh Y Y chau mày đi đến, lúc này Khương Lâm đang chuẩn bị tiền để chạy quan hệ rồi về thành phố.
Điều này đương nhiên cô ta biết rất rõ, nhưng cô ta cũng đã ám chỉ Khương Lâm có thể bán con để lấy tiền rồi còn gì?
Hôm nay vốn dĩ sau khi Khương Lâm đi bán con xong sẽ mang theo tiền trực tiếp cùng Tiềm Bác trở về thành phố, làm thỏa đáng quan hệ về sau không trở về đây nữa. Rốt cuộc là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào, tại sao hành vi của Khương Lâm lại bất bình thường như thế?
Lúc này cô bỗng nhiên lại dắt hai đứa bé trở về, chẳng lẽ không bỏ được? Cũng không có khả năng, hay là bán không được giá sao?
Càng nghĩ Mạnh Y Y càng thấy hợp lí. Rốt cuộc là vì sao chứ? Khẳng định là Khương Lâm lại tái phát bệnh đại tiểu thư.
Trong lòng cô lại phát sinh sự coi thường, cũng không nhìn xem tình huống mà vội vàng tức giận, nó thật sự cho rằng bản thân mình là công chúa sao? Đâu phải nó không biết bản thân không có tiền, như thế nào không biết xấu hổ lại mở miệng mượn đây?
Mạnh Y Y giận dỗi nói: “Lâm Lâm, chị có bao nhiêu tiền em còn không biết sao? Mười khối tám khối, em nói chị liền cho, bao nhiêu chị cũng có, nhưng nếu số tiền lớn như vậy thì…”
Khương Lâm liền biết hai trăm đồng tiền có thể bịt miệng mọi người, lúc nguyên chủ cùng Mạnh Y Y kết giao, hoàn toàn là Mạnh Y Y nắm giữ chủ động, Khương Lâm lại không nghĩ như vậy.
Tính cách của cô cùng nguyên chủ khác biệt quá lớn, cô sợ lời nói của cô sẽ có điểm khác lạ, nhất định sẽ khiến cho Mạnh Y Y hoài nghi.
Dù vậy, cô cũng không thể đối xử thân thiết với Mạnh Y Y được, đương nhiên diễn kịch lại càng không.
Bởi vì thời điểm tiếp thu tin tức, cô theo bản năng đối với Mạnh Y Y có chút khó chịu, cũng không có cảm giác chị ta là chị em tốt của mình.
Từ sau khi cha mất, mẹ thì tái giá, cô bị cha kế sau này liên tục chèn ép, dưới sự tức giận dẫn đến bỏ học, cô đành phải rời khỏi nhà của chính mình, rồi tự mình tìm việc.
Kể từ đó, Khương Lâm thề không bao giờ để bản thân chịu khuất phục thêm một lần nào nữa. Cuộc sống chính là làm bản thân cảm thấy thoải mái dễ chịu, cho nên hà tất gì cần phải kiêng nể ai?
Chỉ là một Mạnh Y Y nhỏ nhoi thôi mà?
Khương Lâm cũng không muốn phí thời gian để ý đến chị ta, chính cô còn có chuyện quan trọng cần phải giải quyết nữa.
Đôi mắt của Mạnh Y Y nhìn chằm chằm về một phía, liếc mắt một cái liền nhìn đến góc trái sau đầu của Khương Lâm có một vết bầm tím, cô ta kinh ngạc nói: “Lâm Lâm, đầu em sao lại bị thế này?”
Nói xong Mạnh Y Y ra vẻ quan tâm tiến lên xem xét, thấy ở bên trái huyệt Thái Dương của cô có một cục u: “Trời ơi, như thế nào rồi, còn cảm thấy đau hay không? Mau đi gọi thầy thuốc xem xem.”
Trình Tiểu Bảo vừa nghe cô nói xong liền gật đầu, nhóc con cười hai cái sau đó xuống giường rồi rời đi.
Trình Đại Bảo cũng nhìn chằm chằm cô, tuy rằng khuôn mặt nhỏ có chút căng thẳng, nhưng ánh mắt lại toát ra vẻ khẩn trương.
Khương Lâm bị cô ta nhắc nhở, thuận nước đẩy thuyền nói: “Đau chết luôn ấy! Em bị đụng hôn mê nằm nửa ngày ở nhà họ Triệu. Tỉnh lại mơ hồ cảm thấy đau sau gáy, suy nghĩ hơn nửa ngày mới nhớ ra mình là ai, nhà ở nơi nào.”
Ngay sau đó cô đối với Mạnh Y Y cười rộ lên: “Có điều chị cứ yên tâm, em luôn nhớ tới chị, một chút cũng chưa quên.” Đập đầu thì khẳng định không thể dễ dàng mất trí nhớ rồi thay đổi tính tình như vậy, nhưng bây giờ cứ lo chuyện trước mắt trước đã.
Mạnh Y Y cảm động lại có chút lo lắng nói: “Lâm Lâm, hai ta ở chỗ này sống nương tựa lẫn nhau, em bị thương là chị không thể không chăm sóc em, chị thật là…...”