Kiếp trước, sau khi cô bỏ học đi làm thêm, dù sao thì cũng không ít lần đánh nhau với mấy đứa ngỗ nghịch, còn thích làm chị đại ở trường, vậy nên về cái khoản đánh nhau cô có thể xếp vào hàng dân chuyên. Tóm lại Khương Lâm tuyệt đối không bao giờ sợ đánh nhau với đàn bà con gái khác.
Không đợi mấy người đàn ông kịp ngăn cản, cô vừa ngáng chân một cái liền đem Lưu Hồng Hoa đang hung hăng mà quăng ngã trên mặt đất, lạnh lùng nói: “Lưu Hồng Hoa, nhà chị đúng là khinh người quá đáng. Độc chiếm phòng của chúng tôi để ở thì không nói, tôi vừa mới mang theo con mình đi một chuyến, thế mà qua miệng chị lại thành đi bán con mình? Ý đồ của chị cũng thật độc ác, à, có phải là chị muốn tôi bắt được thóp của chị rồi lại đánh chị một trận phải không? Chị nghĩ một người mẹ có thể ác độc đến thế nào chứ? Há mồm liền ăn nói như súc sinh, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, tôi khinh, ọe!”
Mấy câu chửi mắng này của cô tất nhiên là được tích lũy từ những nhân viên lao động khi đi làm công, chửi nhau sao, cô cũng rất lợi hại đấy nha!
Lưu Hồng Hoa bị cô đánh cho đầu óc mụ mị, choáng váng, trong lúc nhất thời không thể phục hồi lại tinh thần, chỉ biết gào khan hết cả cổ. Chuyên môn đi bắt nạt kẻ yếu đã thành thói quen, thấy người yếu thế không thể đánh lại thì diễu võ giương oai, còn thấy người lợi hại hơn thì kêu gào khóc oan, tranh thủ đồng tình.
“Cô dám? Cô không thấy là hắn cho tôi ở sao?”
Khương Lâm: “Xứng đáng, trước thì lừa gạt sau lại chiếm tiện nghi! Cho chị vào ở là quá tiện nghi cho chị rồi!”
Chị ta cùng chồng độc chiếm phòng ở, lúc này không có chứng cứ, mà dám ở trước công chúng nói người khác bán con, chị ta làm như vậy không phải quá khi dễ người khác sao?
Lưu Hồng Hoa không nghĩ tới chính mình thế mà đánh không lại cô, hằng ngày dáng vẻ của Khương Lâm nũng nịu, sợ đau sợ mệt, vậy mà tự nhiên lại có sức lực lớn như? Có thể thấy được, trước kia đều là dùng mưu kế để lười biếng, trốn việc! Cho nên con người xảo quyệt này phải bị tố lên trên rồi tiếp nhận phê đấu!
Khương Lâm nhìn cô ta với ánh mắt đầy khinh thường: “Lưu Hồng Hoa, chị trở về nói với Trình Như Hải, muốn chia nhà thì chia cho rõ ràng, không cần lén lút mà đi tính kế người khác! Những thứ thuộc về chúng tôi như nhà cửa, phòng ốc, đất đai, dụng cụ,vật tư, chị trở về tính toán rõ ràng cho tôi, nếu không thì khi gặp lại tôi sẽ tính sổ với nhà chị.”
Cô lại xoay người hướng những người vây xem mà nói: “Chúng tôi cứ như thường ngày mà đi đường, Lưu Hồng Hoa là người luôn thích trêu chọc người khác, cố tình xáp lại để gây hấn, mọi người ai cũng rõ như ban ngày, đến lúc đó đều mong mọi người có thể làm chứng cho mấy mẹ con tôi.”
Người xung quanh tuy rằng cảm thấy cô giáo Khương kiêu ngạo đến chướng mắt, nhưng mà Lưu Hồng Hoa cũng không phải người tốt gì, chồng cô ta lên làm trưởng đội sản xuất, cô ta liền càng ngày càng ương ngạnh.
Khương Lâm đã nói như vậy, liền vô hình chung mà kéo gần lại mối quan hệ giữa cô và nhóm xã viên, cô nói xong cũng liền dẫn hai đứa nhỏ về nhà.
Bên kia, hai mắt đen láy to tròn của Trình Tiểu Bảo tràn ngập sùng bái, nó hận không thể khen ngợi mẹ nó đến khua chiêng gõ trống mà chúc mừng.
Trình Đại Bảo cũng rất kinh ngạc, không thể tin được đây là mẹ của nó.
Cô thế mà lại che chở cho nó!
Lúc trước, ở trong thành gặp phải Tiềm Bác kia một lần, nó chỉ lo tức giận mà không chú ý cái gì, lúc này lại rõ ràng cảm nhận được chính xác mẹ nó đang che chở cho nó.
Khương Lâm thấy Trình Đại Bảo không nhúc nhích, liền duỗi tay sờ đầu của nó rồi nói: “Về nhà thôi.”
Trình Đại Bảo lập tức né tránh không cho cô sờ, đâm thẳng hướng về nhà mà chạy đi, nó muốn tìm bà nội nó nói chuyện.
Khương Lâm cùng hai đứa trẻ đi đến đại đội phụ cận thì gặp mẹ Trình Như Sơn là Diêm Nhuận Chi.