Tôn Thanh Huy châm chọc nói: “Nhà cô ấy nhiều người mà thiếu phòng ở, ở cùng nhau rõ ràng chính là các người đã chiếm tiện nghi rồi, còn nghĩ đem đuổi người ta đi để độc chiếm phòng ở?”
Lưu Hồng Hoa chơi xấu nói: “Dù sao chúng tôi cũng không dọn ra, chúng tôi ở phòng lớn!”
Khương Lâm cười nói: “Không quan trọng, có thể dỡ gạch xây một cái sân nhỏ, đến lúc đó nhà của cô không còn là nhà nữa, mà nhà tôi mới gọi là nhà. Thật ngại quá!”
Cô ta càng tìm cách đối phó cô, cô càng bức chết cô ta.
Nghĩ đến hai phần ba cái sân bị dỡ ngói đi, Lưu Hồng Hoa nhìn bốn phía gió lùa, cô ta càng cảm thấy nực cười.
Lưu Hồng Hoa lại mắng Khương Lâm không biết xấu hổ, có ăn có học nhưng lại ác độc.
Diêm Nhuận Chi cũng lười phản ứng lại thái độ của cô ta, bà nhìn Khương Lâm hỏi: “Mẹ của Bảo Nhi, giờ chúng ta làm sao?”
Nếu ở sát bên sẽ gặp cảnh đấu đá với nhau mỗi ngày, đối với Đại Bảo và Tiểu Bảo sẽ có hại, bà có cảm giác Khương Lâm chắc sẽ không định ở cùng với bọn họ.
Khương Lâm ngồi trên cái cầu làm bằng rơm lúa mì, ôm Tiểu Bảo đang ngái ngủ trong tay, cô cười nhẹ: “Rất dễ thôi. Trong đại đội có một gian phòng trống, chúng ta dùng cái sân nhỏ đổi.”
Cô không muốn ở cùng Trình Như Hải, nhìn dáng vẻ của hắn ta, cô cảm thấy rất kinh tởm.
Đại đội Dương Hồng có một căn nhà với nền gạch xanh, tường màu vàng và mái lợp rơm, có hai gian phòng chính với hai gian sương phòng nhỏ. Còn có căn lát gạch xanh đen, ba gian phòng chính, có gian phòng cho nam, một chuồng heo, không có sương phòng, sân có hơi hẹp.
Khương Lâm tính toán đổi nhà gạch cũng không có gì bất lợi, cô chọn ở trong ba gian phòng đối xứng, chứ căn hai gian phòng có hơi ít và bất tiện.
Trình Ngọc Liên liền nói: “Vậy đem nơi này biến thành nhà khách cho đội đi, thời điểm vào mùa có cán bộ xuống nông thì có thể vào ở.”
Khương Lâm nói: “Có thể nuôi heo, sẵn làm cái kho cũng khá tốt!”
Trình Ngọc Liên nhìn nhân viên chăn nuôi nói: “Lão Ngũ, nghe nói anh muốn nuôi thêm hai con la nữa, tôi nghĩ cái sương phòng phía tây và cái sân nhỏ phía nam có thể đặt chuồng, nuôi thêm hai con lợn nữa và….”
“Không, các người đừng có ứ hiếp người quá đáng!” Lưu Hồng Hoa hét lớn.
Nhưng vẫn không ai đến ý đến cô ta.
Trình Như Hải đứng câm lặng từ nãy đến giờ, hắn cất giọng nói: “Nếu đã vậy thì chúng ta cũng đổi cái sân nhỏ kia đi.”
Lưu Hồng Hoa lập tức gào khóc lên: “Ông bị ngốc à? Cái sân nhỏ kia là bằng gỗ, cái của chúng ta là bằng ngói a.”
Trình Như Hải ủ rũ mặt mày: “Chuyện đã như vậy, còn có thể thế nào?”
Hắn biết đại đội, bí thư chi bộ cùng đội trường đã muốn chèn ép hắn từ lâu. Thôn bọn họ ở hơn nửa là người nhà họ Trình, nhưng lại sống xa cách.
Lúc hắn nhận chức đội trưởng đội ba, Trình Phúc Quý lên làm đại đội trưởng. Mà ban đầu vị trí đội trưởng đội ba thuộc về em trai nhà Trình Ngọc Liên, bản thân cô đã rất ghét hắn, thư ký lại là anh của Trình Ngọc Liên, lần này ra tay giúp đỡ Khương Lâm, khẳng định sẽ thẳng tay chơi xấu hắn.
Trình Phúc Quân thấy bọn họ nguyện ý đổi, liền nói: “Tìm vài người đến hỗ trợ dọn dẹp, buổi tối ngủ cho ngon.”
Về sau căn nhà này sẽ biến thành nhà khách mới của đại đội.
Lưu Hồng Hoa khóc oan ức: “Cả sân này đều là của nhà tôi, không cho các người lấn chiếm!” Cô ta hận Khương Lâm đến chết, phòng ở tốt như vậy là dâng hai tay nhường cho người khác, đúng là cá chết lưới rách mà.
Khương Lâm cảm thấy cũng không có cảm tình gì với căn nhà này, có thể sống thoải mái mới là quan trọng nhất.
Ngoại trừ phòng ở, phía kế toán của đại đội còn cấp thêm một vài thứ khác, Trình Như Hải lấy trong tủ ra một cái áo khoác, một chiếc vali lớn, một cái bàn và mấy cái ghế đẩu ra ngoài, hắn còn lấy thêm mấy cái chậu linh tinh, cùng với dụng cụ làm nông thường ngày.
Chừng này cũng không phải là nhiều, nhưng vẫn lấy đem ra chia. Hắn cầm tờ giấy phủi phủi đi đến, viết danh sách với vẻ mặt đầy tức giận: “Nếu các người không có ý kiến thì lăn một con dấu vân tay đi.”
Vốn dĩ chia nhà đều do các thành viên trong gia đình thương lượng rồi quyết định, cơ bản đều là một người chia, một người ưu tiên chọn, lúc này đại đội lại nhúng tay vào phân chia, đương nhiên sẽ nghiêng về phía người già và trẻ nhỏ của nhà Khương Lâm.
Lưu Hồng Hoa lại không vui: “Bà ấy còn có thể làm việc, không lẽ còn để bà ấy đi theo bọn họ kiếm thêm công điểm?”
Lúc này cô ta mới nhớ ra Diêm Nhuận Chi thêu hoa một ngày được mười cái điểm công, so với mình còn nhiều hơn, giờ còn có thể đến chỗ đại đội kiếm thêm tiền.
Đám thanh niên trí thức bắt đầu nhào nháo: “Cô còn biết lo lắng mẹ già dưỡng lão như thế nào à? Còn dám nghĩ đến công điểm của mẹ chồng mình, mặt dày thật đấy!”
“Đúng rồi đó, con của cô còn được người ta nuôi dưỡng chăm bẵm, cô còn chưa biết đủ hả?”