Mùa xuân năm nay, vị bí thư vẫn luôn che chở và bảo vệ gia đình Trình Như Sơn đã qua đời, đầu tháng này bên kia lại truyền đến tin tức, nói rằng Trình Như Sơn gặp tai nạn trong tù và có thể không bao giờ quay lại.
Người anh cùng cha khác mẹ liền trở mặt tàn nhẫn, mạnh mẽ đem đuổi cô cùng mẹ chồng và hai đứa nhỏ vào ở trong một túp lều ở cạnh tường của đại đội.
Bởi vì ông bí thư chi bộ cũ vừa đi, cho nên cũng không còn ai chống lưng cho bọn họ, lũ khốn háo sắc bắt đầu có ý đồ xấu với cô, sinh hoạt trong nhà cũng ngày càng sa sút, cô chưa bao giờ ăn phải đau khổ như thế.
Đúng lúc này, cô bạn thân từ thành phố về thăm người thân lại báo cho cô một tin tức, Biện Hải Đào cùng vợ chung sống không hạnh phúc, anh ta vẫn luôn nhớ thương cô, còn nói qua hai năm nữa sẽ giúp cô tìm cách ra khỏi đây.
Khương Lâm vừa nghe xong sao có thể chờ nổi hai năm, lập tức muốn trở về thành phố để tìm anh ta, dáng vẻ chẳng khác gì một người mất trí.
Nhưng cô không thể tự mình làm thủ tục trở về thành phố.
Có một nam thanh niên trí thức trong thôn có học vấn vẫn luôn thích cô. Còn nói rằng anh ta sẽ đi nhờ cậy quan hệ để làm cô gả cho anh ta, như vậy sau này dù cô có ở không mà không làm việc cũng chẳng có vấn đề gì.
Tất nhiên cô không thèm anh ta nuôi dưỡng, nhưng cô muốn đi tìm Biện Hải Đào, cho nên Khương Lâm rất cần trở về thành phố, vì vậy liền dỗ ngọt để anh ta giúp đỡ mình về thành phố rồi mới tính tiếp.
Anh ta nói chuẩn bị quan hệ cần ít nhất năm trăm đồng, anh có ba trăm còn lại để cho cô lo nốt hai trăm kia.
Cô vắt hết óc thu thập được hai mươi đồng, cuối cùng nghe cô bạn thân nói có người muốn mua con trai mình, Khương Lâm vừa nghe liền động tâm tư. Mấy ngày trước cô đã nói dối với mẹ chồng rằng cha mẹ cô đổ bệnh, muốn cô trở về thăm hỏi, còn đem đồ ăn trong nhà đổi thành phiếu gạo, lại đi đại đội xin một tờ thư giới thiệu có thời hạn dài nhất để đi thăm bệnh.
Vừa nghĩ đến đây, dưới chân Khương Lâm khẽ lảo đảo một cái, xém chút nữa ngã ở trên mặt đất.
Tại sao ở nơi này cũng có Biện Hải Đào?!! Cô thật sự không hiểu cái không gian song song này là như thế nào?
Khương Lâm lại nghĩ đến hai đứa con, bỗng dưng cảm thấy đồng cảm với bọn chúng, bởi vì lúc tám tuổi cha cô một mực đòi ly hôn, năm cô lên 11 tuổi thì mẹ cô lại kết hôn và có gia đình mới.
Từ đây cô cũng chính thức trở thành người không có nhà.
Nghĩ tới hai đứa trẻ bị ghét bỏ, cô theo bản năng vội nhanh chân, bước tới phía cuối ngõ nhỏ thì nhìn thấy bọn nó đang ỉu xìu buồn bã.
Một đám trẻ con làn da ngăm đen,đứa thì trần truồng, đứa thì quấn thắt lưng lên tận ngực, hầu như bọn chúng đứa nào cũng đều để chân trần. Trong đám trẻ nổi bật hai đứa nhỏ hoàn toàn khác biệt,chỉ khoảng 6-7 tuổi, làn da trắng nõn lại còn rất xinh đẹp.
Khương Lâm im lặng, cố gắng không phát ra tiếng động gây chú ý mà đứng cách chỗ đám trẻ không xa, nhìn hai đứa bé hết sức cẩn thận và tỉ mỉ. Cô cảm thấy thật vi diệu, dù nhớ đến bản thân lúc nhỏ trong ảnh chụp cũng không có chút nào giống bọn chúng.
Hai đứa trẻ có vẻ ngoài rất giống nhau, nhưng thần thái trên khuôn mặt lại khác biệt rất lớn. Đứa nhỏ với khuôn mặt có hơi nghiêm túc vượt quá tuổi, có thân hình cao hơn một chút chính là Trình Đại Bảo, còn đứa trẻ còn lại thấp hơn là Trình Tiểu Bảo thì lại tươi cười hồn nhiên rạng rỡ, nhìn hết sức vui vẻ.
Khi nhìn thấy cô đến,Trình Tiểu Bảo còn đang ngây ngô cười thì lập tức vui vẻ, cười càng thêm xán lạn, giọng nói ngọt ngào cất tiếng gọi: “Mẹ!”
Trình Đại Bảo lại không vui, khuôn mặt nghiêm túc cũng trở nên đầy nghi hoặc cùng đề phòng mà nhìn cô chằm chằm.
Tuy vẻ ngoài của nó còn nhỏ nhưng lại rất khôn khéo, bởi vì hoàn cảnh trong nhà không tốt, ngày thường mẹ cũng hay dạy nó một chút, nên nó trưởng thành hơn so với những đứa trẻ cùng lứa.