Vừa nghe xong, sắc mặt của Trình Đại Bảo nhanh chóng biến đổi, lập tức đem Trình Tiểu Bảo đoạt lấy, phẫn nộ mà trừng mắt với Khương Lâm.
Trình Tiểu Bảo lại cười sặc sụa, một bộ dáng ngốc nghếch như nai vàng, có khi nhóc con này bị bán còn hỗ trợ đếm tiền đấy.
Khương Lâm cười cười: “Con quá hung dữ, người ta không cần, Tiểu Bảo thì quá mắc, người ta không mua nổi. Cho nên, không có biện pháp khác, chỉ có thể về nhà trước.” Nói xong cô buông tay, dáng vẻ cực kì thản nhiên.
“Ha ha.” Trình Tiểu Bảo sấn tới ôm chân cô, ngẩng khuôn mặt trắng nõn đầy tươi cười, vui vẻ nói: “Mẹ, con thật sự rất quý sao?”
Khương Lâm xoa bóp mũi cậu: “Chắc khoảng một vạn khối, người ta mua không nổi.”
Đương nhiên một vạn khối là nhiều hay ít cậu không biết, dù sao chính là rất quý. Trình Tiểu Bảo chỉ chỉ anh trai mình rồi hỏi: “Anh Đại Bảo thì sao hả mẹ?”
Khương Lâm hừ nhẹ, nhìn Trình Đại Bảo liếc mắt một cái: “Anh con hung dữ như vậy, không ai dám mua, có khi nó lại đem người ta ra đánh mất.”
Khương Lâm vừa nói như vậy, Trình Tiểu Bảo chỉ cho rằng cô nói giỡn. Người lớn ở nông thôn vẫn hay trêu trẻ con, nói sẽ đem ngươi đưa cho nhà khác, hoặc là nói nó chỉ là con nhặt được ở ngoài đường, tóm lại bọn nó đều không cho chuyện này là thật.
Trình Đại Bảo thấy Khương Lâm như vậy, nhẹ nhàng thở ra một hơi, nếu cô thật sự định bán bọn họ, thì sẽ không nói như vậy đâu.
Thật ra Khương Lâm cũng nghĩ sẽ lặng lẽ rời đi, chỉ là hộ khẩu của mình vẫn còn ở thôn Thủy Hòe , không có thư giới thiệu lâu dài, cũng không có đủ tiền và tem phiếu, cho nên cô muốn đi một bước cũng khó.
Không thể thoát ly sinh hoạt của thân phận này, cũng không thể mặc kệ hai đứa trẻ, vẫn là về nhà trước rồi nói sau.
Nhà bọn họ là thôn Thủy Hòe bên cạnh công xã Hồng Kỳ, người mua là cửa hàng xe ngựa —— Thượng Đường huyện ngoại ô, cách phía dưới công xã một cái thôn. Lúc này đã qua buổi chiều một chút, bọn họ chạy nhanh vào trong huyện, muốn kịp bắt chuyến xe để trở về.
Điều kiện kinh tế địa phương so trước kia tốt lên không ít, rất nhiều công xã đều có máy kéo, trong huyện cũng có xe tải lui tới, nhóm xã viên ra cửa làm việc cũng có thể xin đi nhờ xe.
Khương Lâm nhìn vóc dáng của Trình Tiểu Bảo lùn hơn anh trai một đoạn, liền đem cậu nhóc bế lên.
Điều này không chỉ làm Trình Đại Bảo ngây người, ngay cả nhóc con Trình Tiểu Bảo cũng ngơ ngác nhìn cô.
Mẹ vậy mà ôm nó!
Thật vui vẻ a!!!
Nó vừa kích động một chút liền được nước làm tới, vươn cánh tay ôm lấy cổ Khương Lâm, còn cọ cọ vài cái ở cổ của cô.
Khương Lâm: “……” Thật giống khỉ con quấn người mà.
Trình Đại Bảo đi theo sau lưng Khương Lâm, thật cẩn thận mà quan sát cô, thế mà lại thấy cô cười với bọn họ, còn ôm Tiểu Bảo đi đường! Mặt trời mọc từ hướng Tây rồi! Lúc trước thỉnh thoảng cô đi ra ngoài còn bỏ quên bọn nó.
Mẹ của nhóc là thanh niên trí thức, bạn bè của cô đều nói hai đứa nó là vết nhơ của Khương Lâm, nó không hiểu cái gì là vết nhơ, dù sao cũng không phải là từ tốt đẹp gì.
Khương Lâm cũng không biết Trình Đại Bảo suy nghĩ nhiều như vậy, cô ôm Trình Tiểu Bảo đi ở phía trước, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn xem Đại Bảo.
Vóc dáng của Trình Đại Bảo cao hơn một chút so với Tiểu Bảo, đi đường cũng rất nhanh nhẹn, chỉ là nhóc con này luôn trầm mặc không nói chuyện.
Sau khi đi ra khỏi thôn, Khương Lâm ngẩng đầu nhìn nhìn, đột nhiên ngơ ngác.
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời, trong đầu một mảnh mơ hồ, vì sao mặt trời lại ở hướng bắc? Lý trí nói cho cô biết lúc này thôn xóm đều ở phương nam, ban ngày khẳng định ở phía nam, nhưng trong ý thức cô liền cảm giác đó là hướng bắc, Khương Lâm có chút mơ hồ khó chịu.
Chẳng lẽ là cô xuyên qua nên để lại di chứng?
Cô vốn có tiếng là mù đường, buổi tối cũng không dám lái xe ra cửa, thậm chí cô đã từng đi nhầm tiểu khu vào đêm mưa, tìm mãi cũng không thấy nhà chính mình! Thật sự bị sự ngu xuẩn của bản thân làm cho khóc thét.