Nghĩ tới đây, Tống Thanh Huy tiến lên một bước, hắng giọng một cái chuẩn bị mở miệng, Diệp Thư Hoa chú ý tới động tác của anh bỗng nhiên tỉnh ngộ.
Cô đến trêu chọc đồng chí Lôi Phong sống mà, kết quả bị Lý Kế Hồng chen vào, chiếu cố đối thủ, trái lại thờ ơ nam chính nửa ngày, nhất định đợi người ta không chịu nổi nên cô đơn tự mình đi ra xoát cảm giác tồn tại. Cô thật không xứng chức người theo đuổi!
Diệp Thư Hoa cấp tốc tự kiểm điểm lại, quyết đoán vứt bỏ đối tượng cãi nhau qua một bên, quay đầu lại nói với Tống Thanh Huy: "Thời gian không còn sớm, chúng ta trực tiếp đi thôi nhỉ?"
Không có đầu đuôi câu chuyện đã bảo đi cùng cô, Diệp Thư Hoa lại thành công khiến Tống Thanh Huy bối rối, chẳng qua lần này anh mờ mịt không lâu, bởi vì có một thanh niên trí thức nữ đi ra, vừa vặn nghe Diệp Thư Hoa nói, đúng lúc hỏi giúp anh.
"Đồng chí Diệp, trời cũng sắp tối, không biết cô muốn mời anh Tống đi đâu?"
Vị thanh niên trí thức nữ này quả thực lễ phép hơn Lý Kế Hồng nhiều, một giọng nói mềm mại vô cùng êm tai, hễ mà đối phương đổi xưng hô, Diệp Thư Hoa cũng có thể tươi cười phát ra từ nội tâm, từ trước đến giờ cô có kiên nhẫn với người đẹp nhất.
Thế nhưng đồng chí Lôi Phong sống là bạn trai cô nhắm trúng, cô cố ý xác định chuyện thanh niên trí thức Tống chưa có người yêu từ trong những câu chuyện bát quái của các bác gái, đó giờ lý do từ chối các bác gái giới thiệu đối tượng đều là tạm thời không có kế hoạch, Diệp Thư Hoa tin tưởng anh không cần phải nói láo.
Đối tượng yêu đương khó như vậy, đột nhiên bốc ra một thanh niên trí thức nữ ở thời đại mà người người đều gọi nhau là đồng chí, một mực muốn đi ngược lại con đường cũ gọi anh là "anh Tống", có ý gì đây?
Tất cả sự thông minh của Diệp Thư Hoa đều dùng ở phương diện yêu đương, không hề che giấu chút nào liếc nhìn thanh niên trí thức nữ đó, lại quay đầu hỏi Tống Thanh Huy: "Em gái anh hả?"
"Không phải, chúng tôi đều là đồng chí ở ký túc xá thanh niên trí thức, cô ấy tên Thường Quyên Quyên."
Tống Thanh Huy còn chưa ý thức được lời này của anh ít nhiều có ý rũ sạch quan hệ, Thường Quyên Quyên và Lý Kế Hồng ở đối diện đều nghe hiểu, sắc mặt đều có hơi khó coi. Bởi vì Tống Thanh Huy bình thường là đồng chí nam rất có phong độ, hòa nhã với người ngoài, chưa bao giờ làm cho người ta lúng túng thẳng mặt. Bây giờ khi Thường Quyên Quyên gọi anh là "anh Tống", anh đã ngay lập tức giải thích với trước mặt mọi người bọn họ chỉ là đồng chí, cũng không muốn thêm một câu "quan hệ tốt" để che giấu, thực sự có hơi quá đáng.
Thường Quyên Quyên bị người mình trong lòng đánh mặt như vậy, cô ta từ trước đến giờ dịu dàng cũng không cười được nữa.
Lý Kế Hồng thấy bạn thân thất vọng, càng thêm căm phẫn sục sôi, cái con nhỏ nông thôn không biết xấu hổ này, lúc trước quyến rũ Thẩm Tư Mặc, giờ lại quyến rũ Tống Thanh Huy mà bạn thân của cô ta thích nhất, loại phụ nữ này nên kéo ra ngoài ngâm lồng heo!
Diệp Thư Hoa cũng không để ý các cô phẫn nộ, cười xinh đẹp, cô không rõ Lôi Phong sống ở trong mắt các thanh niên trí thức cũng là người hiền lành hình tượng sáng sủa, nhưng với kỹ năng yêu đương đầy điểm cô có thể hiểu rõ ý câu nói đó của đồng chí Tống.
Thì ra chỉ là tương tư đơn phương mà không phải hai bên ám muội, vậy thì không có gì có thể làm cho cô lo lắng, đồng chí Thường Quyên Quyên ở gần như thế cũng không thể cua Tống Thanh Huy tới tay, có thể nói đến tư cách làm tình địch của Diệp Thư Hoa đây thì cô ta cũng không có.
Diệp Thư Hoa trực tiếp bỏ qua hai thanh niên trí thức nữ tức thành con cá nóc bùng nổ trong giây lát này, tiếp tục mời đồng chí Tống: "Đồng chí Tống Thanh Huy, hai ngày trước anh sửa máy kéo giúp đội, cha em vì cảm ơn anh nên cố ý chuẩn bị cơm nước mời anh, anh xem bây giờ có phải chúng ta nên qua đó không?"
Thì ra tìm anh là vì chuyện này, Tống Thanh Huy bỗng chốc cảm thấy xấu hổ vì sự nghĩ bậy của mình, nhưng vẫn khách sáo nói: "Đội trưởng Diệp từng nhắc với tôi, thế nhưng dễ như ăn cháo, thực sự không cần tiêu pha."
"Có tiêu pha gì đâu, trong nhà cũng đã chuẩn bị, thanh niên trí thức Tống không đi mới gọi là lãng phí." Diệp Thư Hoa nhiệt tình mời.
"Lại nói nếu anh từng nghe cha em nhắc, hẳn biết tính tình của ông ấy, không thể mời anh về nhà, cha em sẽ giận em mất."
Tống Thanh Huy còn muốn khách sáo, Diệp Thư Hoa lại nâng bé mập trong lồng ngực cười nói: "Lại nói Đại Bảo nhà bọn em cũng đến mời anh nè, không thể không nể tình chứ."