Tống Thanh Huy cũng có chú ý trước đó Diệp Thư Hoa muốn nói lại thôi, còn đang xoắn xuýt nếu như bây giờ cô tỏ thái độ thì anh nên khéo léo từ chối thế nào đây, cũng sắp ăn cơm, anh cũng không muốn tiêu hóa kém. Không nghĩ tới cô gái này không đi đường tầm thường, ủ mưu một hồi lâu thế mà chủ động hỏi túi của anh, đối xử với khách như thế thật sự được không?
Trong lòng nghĩ như vậy, ngoài miệng còn khách sáo nói: "À, cũng chỉ là một chút đồ ăn, bình thường tôi cũng không cần, còn không bằng mượn hoa hiến phật."
Đồ ăn, thịt hộp chắc rồi! Trong lòng Diệp Thư Hoa nhảy nhót, giống như ngửi thấy mùi thơm của thịt, không nhịn được bật thốt lên.
"Anh thực sự quá khiêm tốn, bao nhiêu người một năm cũng không ăn nổi thịt một lần, anh còn có thể cầm thịt hộp tặng cho người khác, đây là hành động quên mình vì người cỡ nào."
Diệp Thư Hoa đã bắt đầu nói hươu nói vượn, nhưng trong nháy mắt Tống Thanh Huy đã hiểu ý của cô, dừng bước lại, nhìn cô không chút biến sắc sửa sai nói: "Cô hiểu lầm rồi, tôi chuẩn bị hai bình mạch nha, không phải thịt hộp."
"Mạch nha?" Diệp Thư Hoa mờ mịt, trong lúc nhất thời quên cả thất vọng.
Cô sinh ra ở thời đại chín mươi, bởi vì điều kiện gia đình tốt, từ nhỏ đều uống sữa tươi đồ uống tương đối nhiều, ngược lại chưa từng nghe tới thứ như mạch nha này.
Tống Thanh Huy cũng không biết nội tình, chỉ thấy biểu hiện mờ mịt này của cô, bất giác có chút nhẹ dạ, đó giờ cô gái nhỏ hẳn chưa từng uống mạch nha, bèn kiên trì giải thích.
"Đây là bột phấn được ủ lên, rất ngọt, đồng chí nữ các cô hẳn là khá thích."
Con mắt Diệp Thư Hoa sáng lên: "Là mùi vị giống như chè mật ong sao?"
Tống Thanh Huy vẫn khá biết miêu tả, cố ý kể ra rằng lấy một ít bỏ nước sôi ủ, thơm ngọt ngon miệng, còn có mùi sữa bò thơm ngát.
Cái này có lẽ gần giống sữa bột! Diệp Thư Hoa nghĩ đến sữa bò nóng hổi thơm ngát, lại bắt đầu chảy nước miếng, đời trước cô không quá thích ăn ngọt, đương nhiên cũng không chán ghét. Mãi đến tận sau khi xuyên qua, mấy ngày nay được người cha đội trưởng cho hai viên kẹo, cô mới phát hiện thức ăn đồ ngọt lại ngon như vậy!
Không có thịt hộp, có thể ăn kẹo cũng không tệ, Lôi Phong sống còn nói có hai bình, có lẽ đủ ăn rất lâu. Diệp Thư Hoa rất biết an ủi chính mình, vui sướng thật lòng thật dạ cảm khái nói: "Đồ tốt như thế cũng không để lại cho mình ăn, đồng chí Tống Thanh Huy thật là một người tốt, là Lôi Phong sống!"
Tống Thanh Huy nhận được thẻ người tốt không có cách nào nữa nhìn thẳng ánh mắt của cô, bởi vì anh nhớ lại, trước đó Diệp Thư Hoa dùng ánh mắt nóng bỏng như thế nhìn anh, chính là khi nghe anh nói quay về phòng thay quần áo, có lẽ lúc đó đã nhớ thương thịt hộp rồi.
Quả nhiên là hết ăn lại nằm như trong truyền thuyết.
Tống Thanh Huy chỉ cần nghĩ anh hiểu lầm cô nhóc đầy đầu chỉ có ăn có hứng thú với mình thì đã cảm thấy đau đầu, đỏ mặt, không cách nào tha thứ cho bản thân tưởng bở như thế.
Mà kẻ cầm đầu còn ở bên cạnh anh vui vẻ nhảy nhót, điều này làm cho Tống Thanh Huy mua vui trong khổ nghĩ, cô nhóc này cũng không kén chọn, không có thịt hộp, có mạch nha hình như cũng rất vui.
Sao giống như đang khen cô vậy?
Tống Thanh Huy lại càng không muốn nhìn thẳng Diệp Thư Hoa rồi.
Diệp Thư Hoa nhảy nhót tung tăng không kìm nổi vui mừng đi được một nửa, lại đột nhiên ý thức được một vấn đề nào đó, bệnh tật sắp chết cũng kinh hãi bật dậy, trừng mắt nhìn chằm chằm Tống Thanh Huy hỏi: "Anh Tống, thực ra mạch nha không thích hợp cho con nít uống, đúng không ạ?"
Lúc nào thì anh biến thành anh Tống rồi hả? Tống Thanh Huy không để ý nhổ nước bọt, lập tức hiểu ý của cô, lại nhìn cậu nhóc ngoan ngoãn thổi bong bóng trong lồng ngực, không đành lòng nói cho cô biết, là do anh nhìn thấy bạn nhỏ mới cầm hai bình mạch nha.
Liên quan tới vấn đề ăn, Diệp Thư Hoa vẫn có thể nhìn hiểu ánh mắt, lập tức cuống lên, nếu như mạch nha giống như sữa bột vậy rất có lợi đối với trẻ con, thế cô nhất định không cướp được của bé mập, hai bình mạch nha cũng đều tiến vào bụng của nó.
Như vậy sao được chứ! Diệp Thư Hoa hơi lùi bước, nhưng giọng diêu càng kiên định: "Đại Bảo thỉnh thoảng uống một ly là được, tốt quá hoá dở, quá nhiều lại không tốt với thân thể, em hiểu rồi!"
Không, cô không hiểu!
Khẳng khái hùng hổ cướp đồ ăn của cháu trai ba tháng, Tống Thanh Huy đã có nhận thức hoàn toàn mới với liêm sỉ Diệp Thư Hoa, nhưng nhìn cặp mắt rạng ngời rực rỡ đó, Tống Thanh Huy vẫn như quỷ thần xui khiến gật đầu.
"Cô nói có lý."
Lúc này Diệp Thư Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, cả người lại tràn ngập vui mừng sức sống, ám chỉ nói: "Vậy anh Tống nhớ nhắc nhở mẹ em nha, tránh cho bà ấy đút hết mạch nha cho Đại Bảo, trái lại không tốt cho sức khỏe của thằng bé."
Anh đã biết không đơn giản như vậy mà, Tống Thanh Huy không cảm xúc đáp: "Ừ."