Lưu Quế Hoa: “…. Đây là không cần mặt mũi nữa sao!”
Bà dứt khoát không ngăn cản nữa, để Thẩm Kim Sơn tới đá cửa.
Thẩm Kim Sơn vừa mới buông ra, chưa kịp đá cửa Thẩm Gia Thụ đã ở trong phòng hét lớn: “Bà nội ơi, trên đời này chỉ có nội là tốt với con thôi. Con làm gì cũng sai. Nội ơi, con lại bị bắt nạt.”
“…”
Thẩm Kim Sơn nhất thời giống như bị tạt một gáo nước lạnh, xoay người đi đến ngồi xổm trong góc hút thuốc.
Thẩm Gia Lương lén lút nói với hai anh: “Thấy chưa, em biết sẽ như vậy mà. May mà chúng ta không lên, quay đầu cha đã hối hận rồi, còn trách chúng ta.”
Hết cách rồi, ai bảo lão Tứ là người được bà nội nuôi lớn. Cha lại là đứa con hiếu thuận.
Bà nội vĩnh viễn là lá bùa hộ thân của lão Tứ.
Đến cuối cùng Thẩm Gia Thụ vẫn không thể ăn được tô mì trứng. Lưu Quế Hoa cho anh ăn dưa muối xào với cơm.
Một bát mì trứng là không có khả năng. Trong nhà nhiều ánh mắt nhìn như vậy, ai dám làm cho anh khác biệt?
Cho lão Tứ ăn rồi, cho dù ba người anh không có ý kiến, mấy đứa cháu trai và cháu gái cũng có ý kiến. Ai bảo lão Tứ không có đóng góp gì cho gia đình này chứ?
Thẩm Gia Thụ đã đói lâu lắm rồi, cầm lên ăn hai ngụm, suýt chút nữa nghẹn ở cổ họng.
Mẹ của anh một chút nước luộc cũng không nỡ bỏ ra. Cơm khô cùng với dưa muối, quả thực muốn lấy mạng người khác mà.
Mỗi lần Thẩm Gia Thụ ăn một ngụm đều phải uống một ngụm nước.
Vừa ăn, trong lòng vừa chảy nước mắt: “Cuộc sống này mình không có cách nào sống nổi nữa, cơm cứng như vậy sao mà nuốt nổi chú? Thực sự không có cách nào sống nổi nữa.” Không cần tam quan, không cần đạo đức, chỉ là muốn ăn cơm, ăn no bụng thôi.
Hết lần này đến lần khác Thẩm Gia Lương đi đến bên này: “Lão Tứ, sao hôm nay em nhiệt tình như vậy, còn giúp đỡ Lý Thanh Thúy nữa? Không phải em ….đã nhìn trúng cô ấy rồi chứ.”
Thẩm Gia Thụ phun một ngụm về phía anh ta.
Thẩm Gia Lương: “…”
“Đừng nói bừa!” Thẩm Gia Thụ nói: “Là cô ấy chạy nhanh!” Lúc đó anh cũng chưa từng nghĩ nhiều, trong lòng chỉ nghĩ chính mình có nên nảy sinh lòng dạ đen tối hay không.
Thẩm Gia Lương lau khô nước trên mặt: “Thực ra cũng không có gì, nhà bọn họ điều kiện cũng tốt, nếu như em có thể thành…” Anh ta nháy mắt mấy cái với Thẩm Gia Thụ: “Cuộc sống sau này của em sẽ tốt hơn. Anh ủng hộ em.” Chủ yếu là có người tiếp nhận lão Tứ, mấy anh em bọn họ sau này cũng không cần lo lắng tương lai bị đứa em trai lười biếng này kéo chân.
Trong lòng Thẩm Gia Thụ nghĩ, mọi người ủng hộ có ích gì?
Nhưng trong lòng anh lại có khúc mắc, lập tức thở dài nói: “Quả thực em có vài dự định, cũng là vì nhà của chúng ta. Mặc dù nhà chúng ta đều có người giỏi giang, nhưng thế hệ kế tiếp thì không chắc, anh nói có đúng không. Em không phải đang suy nghĩ nhiều thêm một chút cho gia đình ta sao? Phải tìm một người cha vợ có bản lĩnh, sau này kéo gia đình cùng đi lên.”
Thẩm Gia Lương trừng mắt, anh ta chưa bao giờ dám nói chuyện này một cách tự tin như vậy. Bản thân nghĩ ăn cơm mềm cũng được, còn muốn mang theo cả gia đình dựa vào cha vợ. Nhà ai xui xẻo mới bị em mình nhìn trúng vậy?
Anh ta đánh giá em trai mình, và đột nhiên phát hiện ra rằng anh thực sự có tài năng này.