Tay Thẩm Gia Thụ cầm lưỡi hái hơi run lên, sau đó nhìn Lý Thanh Thúy.
Ý gì?
Đây là muốn chú ý anh đặc biệt à?
Đây là chuyện Thẩm Gia Thụ luôn trông ngóng, nhưng lúc này không vui nổi.
Anh nhạy cảm phát hiện có phải mình gặp quy tắc ngầm rồi không.
Con gái vàng nhà đại đội trưởng nhìn trúng thanh niên tuấn tú nhà nông như anh...
Nếu là trước kia, chắc chắn Thẩm Gia Thụ sẽ từ chối. Anh có nơi ăn bám rồi, cần gì phải ăn bám kẻ khác nữa?
Nhưng bây giờ thực tế làm anh thay đổi suy nghĩ.
Trong lòng Thẩm Gia Thụ rung động, nhưng khi nhìn gương mặt của Lý Thanh Thúy, tay anh run lên.
Lý Thanh Thúy đỏ mặt nói: "Đừng nhìn em như thế."
Thẩm Gia Thụ vội nói: "Tôi đi trước, tôi bắt đầu làm việc đây."
Anh không qua được cửa ải trong lòng, dường như ăn cơm chùa của cô ta không ngon miệng, anh không ép buộc mình ăn hết được.
Song, anh cũng không từ chối cuộc sống nhẹ nhàng kia.
Không thể cắt đứt con đường được, phải để lại một con đường lui, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ...
Buổi chiều trời càng nóng lên.
Chiếu đến Thẩm Gia Thụ muốn lột da.
Anh rất muốn đi uống nước đá.
Không có nước đá, chỉ có nước sôi để nguội pha muối, phòng ngừa có người mất nước mà té xỉu.
Bát nước lớn sử dụng chung, mỗi người uống một hớp rồi mới vui vẻ đi gặt lúa.
Thẩm Gia Thụ không quen, đứng đó không uống được. Mới khi nãy vẫn chưa làm được một nửa anh đã cảm thấy choáng, nhưng vẫn chưa đến mức ngất xỉu. Ngay lúc té xỉu và lảo đảo, anh ngang nhiên ngã xuống ruộng đang làm việc, anh không ngã lên đất mà ngã lên người anh Ba.
Thẩm Gia Lương: "...!" Lại nữa rồi!
Đội trưởng Lý quyết định để Thẩm Gia Thụ đi cắt cỏ heo.
Người này không cứu nổi.
Chỉ gặt lúa cũng có thể ngất xỉu, nếu làm công việc nặng có lẽ sẽ mất mạng mất. Nếu như khiến người đang sống sờ sờ mệt chết, chẳng phải ông thành địa chủ ngược đãi người ở sao?
Đại đội trưởng quyết định xong xuôi, không chừng còn có phiền phức liên tục kéo đến.
Buổi chiều, khi sang thăm Thẩm Gia Thụ thuận tiện nói tin tức này.
Thẩm Gia Thụ tựa vào giường, được Lưu Quế Hoa rót cho một chén nước muối, cả người yếu đuối.
Lúc nhìn đại đội trưởng, anh nghĩ đến Lý Thanh Thúy, vì Lý Thanh Thúy và đội trưởng Lý giống nhau.
Thật ra buổi chiều anh nghĩ nên kiên trì làm việc.
Anh muốn thử xem mình có thể dựa vào bản thân mà ăn bát cơm này không, nhưng không còn cách nào. Ý chí của anh không kiên định như thế.
Vừa rồi lúc nằm ở trên giường không biết có phải vì hiện thực đả kích mà anh cảm thấy có đội trưởng làm cha vợ cũng không tệ.
Nhưng lúc nhìn gương mặt kia, nhớ đến Lý Thanh Thúy lại cảm thấy không thích hợp. Anh nghĩ vẫn làm đàn ông thì tốt hơn.
Thẩm Gia Thụ không để ý cảm nhận trong lòng, anh vẫn liên tục cam đoan mình sẽ đi cắt cỏ heo, hoàn thành nhiệm vụ vinh dự này.
Tuyệt đối không kéo chân đồng đội nữa.
Đồng thời liên tục cảm ơn đội trưởng Lý biết dùng người tài, quản lý đầy nhân tính.
Đội trưởng Lý nghe như rơi vào trong sương mù, nhưng cảm thấy lời này rất êm tai.
Không hổ là người đọc sách, nói chuyện êm tai như thế.
Đội trưởng Lý vui vẻ rời đi, Lưu Quế Hoa lại không vui nổi.
Cái gì, thật vất vả lão Tứ nhà bà mới đi làm đàng hoàng, có thể lấy trọn giờ công.
Bây giờ đi gặt cỏ heo, chẳng phải như thế chỉ lấy được nửa giờ công thôi à?
Như thế này sao có thể nuôi sống gia đình?
Lưu Quế Hoa vô cùng tức giận: "Sao con lại đồng ý thế?