Ở sau lưng bà, ông Mễ, Mễ Húc Quang, Mễ Húc Huy và Thái Tiểu Đào của phòng lớn, Mễ Húc Kiệt phòng hai đều lục tục nghe được tin tức xin nghỉ trở lại, một đám người gặp mặt ở trên đường, liền cùng đi trở về.
Nhà họ Mễ ngoại trừ bốn đứa bé ở trường học đi học, tất cả thành viên đều đông đủ.
Bà cụ Mễ mới vừa hô xong, liền nhìn thấy Tiêu Tuệ đứng ở cửa phòng bếp, trừng mắt lên, lúc này hùng hùng hổ hổ đi qua: "Tiêu Tuệ cô hay lắm, để cô ở nhà làm cơm mà cô lại chạy ra bên ngoài, cô xem trời bằng vung rồi. Đến cùng cô đi đâu? Cô có biết bởi vì cô không ở nhà, Điềm Điềm phải chịu tội như thế nào hay không?”
Bà cụ vừa mở miệng, những người khác đều không nói lời nào. Xem như bọn họ sốt ruột đến xem Mễ Điềm Điềm, vào lúc này cũng không dám không nể mặt bà.
Cánh tay Tiêu Tuệ ôm con trai nắm thật chặt, Mễ Điềm Điềm, Mễ Điềm Điềm, há mồm ngậm miệng đều Mễ Điềm Điềm, trong lòng trong mắt của bà lão này ngoại trừ cháu gái ra không nhìn thấy mấy cháu trai khác sao?
Nhưng bà ta cũng cho nhà họ Mễ sinh hai đứa con gái, làm sao không thấy con mình được quan tâm chăm sóc? Đây rõ ràng chính là đối xử khác nhau.
Trước hôm nay, Tiêu Tuệ đối với cháu gái Mễ Điềm Điềm này còn có mấy phần thiện ý. Mà hôm nay qua đi, nơi sâu xa đáy lòng của bà ta đã đối với Mễ Điềm Điềm có ý oán hận mà ngay cả bản thân bà ta cũng rất khó phát hiện.
Bị nhiều con mắt lấp lánh có tinh thần nhìn chằm chằm như vậy, bây giờ nói cái gì cũng vô dụng, Tiêu Tuệ chỉ có thể khô cứng lắp bắp giải thích: "Trưa hôm nay con đi tới điểm thanh niên trí thức, con không biết sẽ xảy ra chuyện như vậy, nếu như biết thì con chắc chắn sẽ không ra ngoài. . ."
Vừa nói, bà ta vừa nhìn về phía chồng mình, phóng tới ánh mắt cầu viện, hi vọng ông ta có thể mau mau giúp mình nói chuyện, giúp bà ta thoát khỏi tình cảnh lúng túng này.
Mễ Thiên Ân tựa hồ là cảm nhận được bầu không khí giương cung bạt kiếm giữa người lớn với nhau, cũng không nói muốn ăn canh trứng gà nữa, yên lặng núp ở trong lồng ngực mẹ, tò mò nhìn mọi người.
Vừa vặn cậu như có nghe bà nội nói em gái nhỏ xảy ra chuyện, cậu rất muốn mau mau đi gặp cô.
Nhưng mà lần này, Tiêu Tuệ nhất định phải thất vọng rồi. Thường ngày người chồng đối với bà ta hữu cầu tất ứng, lần này nhìn bà ta trầm mặc lắc lắc đầu, cũng đi kèm một tiếng than nhẹ không nghe thấy được, thật giống như đang nói với bà ta, lần này, đúng là bà ta làm sai.
Tâm trạng Tiêu Tuệ đắng chát, cuối cùng vẫn từ bỏ giãy dụa, ở trong mắt bọn họ, chính mình quả nhiên vẫn là người ngoài.
Tiêu Tuệ âm thầm hiện ra hờn dỗi, tức giận đến đỏ vành mắt, bà ta khàn cổ họng nói với bà cụ Mễ: "Mẹ, con biết sai rồi, vậy thì con tự mình chịu tội với Điềm Điềm."
Dáng vẻ bà ta dịu dàng rơi nước mắt rơi vào trong mắt Mễ Húc Kiệt, khiến trong lòng bà ta vừa kéo vừa đau, không nhịn được tự mình hoài nghi, vừa rồi có phải là quá không có tình người không? Làm chồng Tiêu Tuệ, không chỉ không nói chuyện cho vợ mình, trái lại còn ở trong lòng lén lút trách cứ bà ta không để ý trong nhà. . .
Nghe xong Tiêu Tuệ nói, sắc mặt bà cụ Mễ có chút thay đổi, thái độ vợ thằng hai nhận sai cũng khá, cũng còn may không tạo thành sai lầm không thể cứu vãn, trừng phạt một chút là được rồi. Bà hơi hắng giọng, đang muốn mở miệng nói chuyện, liền nghe trong phòng của thằng ba truyền đến động tĩnh.
Cửa phòng vốn dĩ đóng chặt bị người từ bên trong mở ra, một cái đầu nhỏ từ bên trong dò xét ra ngoài, đỉnh đầu xiêu xiêu vẹo vẹo, trên trán có băng vải, mà phía dưới băng vải là một cục u sưng to, nhìn vừa đáng thương vừa buồn cười.
Sau khi Mễ Điềm Điềm tỉnh lại không có ngủ tiếp, cô nghe mẹ, đàng hoàng ở trong phòng không ra ngoài, cho dù nghe thấy được hương vị canh trứng gà cũng miễn cưỡng nhịn xuống.
Nhưng rất nhanh, cô liền nghe đến tiếng nói tranh chấp, đầu tiên là mẹ hỏi bác gái tại sao không ở nhà, sau đó bà nội bọn họ cũng trở về nhà, cũng là ở trách cứ bác gái đi ra ngoài lung tung.
Mễ Điềm Điềm thật ra đã muốn không nhớ đến đoạn ký ức của mình trước khi hôn mê, đoạn ký ức kia cách quá xa xưa, phảng phất bị bịt kín một tầng sương mù dày đặc, mặc kệ là bác gái hay là bản thân cô, những chuyện đã làm hoàn toàn không nhớ rõ.