Nháo xong, Mễ Thiên Hạo tiếp tục nghiêm túc nhìn chằm chằm cái trán của Mễ Điềm Điềm, giống như người lớn làm ra vẻ trầm tư, khiến cho hai anh em nhìn thấy thì vò đầu, không biết anh trai đang suy nghĩ gì.
"Không được, không thể như vậy." Đột nhiên, Mễ Thiên Hạo hạ thấp giọng mở miệng nói, "Cục u của Điềm Điềm làm sao vẫn không hết sưng? Như vậy khẳng định rất đau, anh đi tìm bà nội lấy kem đánh răng, bôi lên một chút cho Điềm Điềm."
Bọn họ là con trai chắc nịch, từ khi học được cách bước đi liền thích thú mừng rỡ, trên người khó tránh khỏi sẽ có chút va chạm, đầu gối, cái trán, khuỷu tay đều từng xây xát, hàng năm đều sẽ bôi kem đánh răng mấy lần. Có thể nói, Mễ Thiên Hạo từ lâu đã quen thuộc chuyện khi bị thương thì phải bôi một chút kem đánh răng ở miệng vết thương.
Ở trong mắt cậu, kem đánh răng quả thực chính là thần dược trị liệu vết thương.
Sau khi cậu nói xong, liền chạy ra cửa tìm bà cụ Mễ muốn lấy kem đánh răng.
Mễ Điềm Điềm nghe rõ anh trai nói gì xong, trong nháy mắt, trước mắt liền xuất hiện cái trán được thoa kem đánh răng quang, trắng xoá, sau này còn có thể bị bóc ra từng miếng nhỏ, thực sự là quá xấu, điều này làm cho cô vô cùng chống cự. Cô không muốn bôi kem đánh răng, cô không muốn biến thành đứa nhỏ xấu.
"Anh trai, Điềm Điềm không muốn bôi kem đánh răng, không dễ nhìn." Anh trai lớn đi ra ngoài, Mễ Điềm Điềm chỉ có thể nước mắt lưng tròng cầu viện anh trai nhỏ, nỗ lực để Mễ Thiên Trạch đi thuyết phục Mễ Thiên Hạo không "Hạ độc thủ" với cô.
Mễ Thiên Trạch xoắn xuýt cực kỳ. Một mặt, cậu cũng cho rằng thoa kem đánh răng sẽ làm vết thương lành lại sớm một chút, nhưng mặt khác, cậu cũng không đành lòng trơ mắt nhìn em gái thất vọng, nếu như cậu không đáp ứng, sau này em gái không để ý tới cậu thì làm sao bây giờ?
Đáng tiếc không chờ cậu xoắn xuýt xong, Mễ Thiên Hạo đã cùng bà cụ Mễ đồng thời vào nhà, trong tay bà cụ Mễ cầm một tuýp kem đánh răng duy nhất trong nhà.
"Ai nha bà lại quên đi mất, rõ ràng bác sĩ đã nói với bà phải bôi kem đánh răng cho Điềm Điềm, đều là bà nội sai, Điềm Điềm mau tới đây, bà bôi lên cho con một chút, lập tức sẽ không đau nữa." Bà cụ Mễ trông như một con sói xám đang lừa cô bé choàng khăn đỏ.
Mễ Điềm Điềm nhìn bà nội, nhìn lại kem đánh răng trong tay bà nội một chút, yên lặng hơi co lại vào trong góc.
"Có thể không bôi hay không, Điềm Điềm không đau." Cô nhẹ giọng năn nỉ nói.
Cô thật sự không có đau chút nào.
Nhưng mà mấy người khác đều hiểu lầm, bọn họ cho rằng Mễ Điềm Điềm không muốn để cho bọn họ lo lắng mới nói như vậy, liền càng thêm lo lắng, còn không bôi đó là không thể.
"Điềm Điềm, em đến bôi một chút đi, bôi xong rất thoải mái." Mễ Thiên Hạo nói.
"Đúng vậy đúng vậy, mát mát lành lạnh, cục u trên đầu em nhất định có thể rất nhanh biến mất." Liên quan điểm này, Mễ Thiên Trạch rất có kinh nghiệm.
Bị hai anh trai trái khuyên phải khuyên, hơn nữa còn có bà cụ Mễ ở bên cạnh nhìn chằm chằm, cuối cùng Mễ Điềm Điềm vẫn thỏa hiệp, nhắm chặt hai mắt đến gần để bà nội bôi lên cho mình, lông mi vừa dài vừa cong liên tục rung động, dáng vẻ xem ra rất sợ sệt.
Thấy cháu gái như vậy, bà cụ Mễ ra tay càng thêm nhẹ nhàng, ngón tay dính kem đánh răng lên, từng chút từng chút, cẩn thận từng li từng tí một mà bôi lên trên trán cháu gái, còn tận lực bôi đều đều, bóng loáng, xem ra dáng vẻ đẹp đẽ chút.
Rõ ràng là khí trời tháng ba, sau khi kết thúc bà lại đổ một thân mồ hôi, chuyện này quả thật chính là lần bôi tốn kem đánh răng nhất.
Mà trong quá trình này, Mễ Điềm Điềm không biết lúc nào đã mở mắt ra, chờ bà cụ Mễ bôi kem đánh răng khắp toàn bộ cục u, đôi mắt Mễ Điềm Điềm đã biến thành ngôi sao, môi đỏ sẫm nhếch lên lên trên, trên mặt mũm mĩm tràn ngập thích ý thả lỏng, có loại đáng yêu dập dờn.
Bôi kem đánh răng, quả nhiên như anh trai nói, mát mát lành lạnh, thật là thoải mái.