"Cảm ơn mẹ, chút nữa con sẽ mang cho Thiên Hạo bọn họ."
Đúng như bà cụ Mễ nói, trứng gà rừng này là Thiên Hạo Thiên Trạch nên có.
Tiêu Tuệ ở một bên nghe xong đối thoại của hai người rõ ràng mồn một, vừa không nhịn được ghen tỵ, mẹ chồng làm sao lại đối với một nhà phòng bà tốt như vậy chứ?
Đáng tiếc những trứng gà rừng kia chính là hai đứa do Thiên Hạo tìm đến, cho dù bà ta muốn chia, cũng không có lập trường mở miệng, chỉ có thể ủy khuất đi xa một chút.
Dư quang của khóe mắt liếc đến bóng người Tiêu Tuệ rời đi, bà cụ Mễ xì khẽ một tiếng, hừ, tật xấu.
"Đúng rồi, Điềm Điềm có phải nói bọn họ muốn đi ra ngoài bắt cá? Trễ chút nữa để thằng ba đi qua nhìn xem, đừng để gặp sự cố." Bà cụ Mễ dặn dò.
"Yên tâm đi mẹ, Húc Quang vừa nói với con, anh ấy hết bận liền sẽ tới." Thái Kiều Chi đáp lại một cái, vừa vặn bà cũng lo lắng cho an nguy của bọn nhỏ, chồng đi qua nhìn cũng có thể làm cho mọi người đều yên tâm.
Còn chuyện chồng đi làm kiếm công điểm đến giờ tan tầm? Hời, quên đi thôi, ông lười biếng cũng không phải một ngày hai ngày.
Bà cụ Mễ cũng biết đức hạnh của đứa con thứ ba, căn bản theo hỏi tiếp nữa.
Mọi chuyện liền sắp xếp như vậy đi.
Trong sân, bọn nhỏ bắt đầu tập hợp, phòng hai có ba chị em Mễ Thanh Thanh, Mễ Ninh Ninh, Mễ Thiên Ân, phòng ba có ba anh em Mễ Thiên Hạo, Mễ Thiên Trạch, Mễ Điềm Điềm, sáu người đều giống nhau, trên mặt tất cả đều là vẻ hưng phấn vì sắp ra ngoài chơi.
Mễ Điềm Điềm còn năn nỉ mọi người hơi hơi chờ cô một lúc, trước tiên cô muốn đi sát vách tìm Tiền Nhị Nha, hỏi cô ta có muốn cùng bọn họ đi ra ngoài hay không.
"Điềm Điềm em mau đi đi, chúng ta ở nhà chờ em." Mễ Thanh Thanh làm chị cả, rất là thẳng thắn đáp lại, để em gái nhỏ đi sớm về sớm.
Mễ Điềm Điềm lôi kéo tay Thái Kiều Chi, rất nhanh đi về phía sát vách.
"Thanh Thanh, mọi người đây là muốn đi làm gì?" Tiêu Tuệ thật ra đã ở bên cạnh nghe xong một hồi lâu, đợi hai mẹ con Mễ Điềm Điềm đi rồi mới đi tới hỏi con gái mình.
Mễ Thanh Thanh: "Mẹ, chúng ta muốn ra ngoài đào rau dại, lại đi bờ sông nhìn xem có cá hay không, nếu như số may buổi tối chúng ta liền có thể ăn cá rồi."
"Cái gì? Mọi người muốn đi bờ sông? Không được, mẹ không đồng ý." Tiêu Tuệ nghe thấy thì lông tơ trên người lập tức đứng lên, ấn tượng của bà ta đối với bờ sông còn dừng lại ở trên người đứa trẻ năm ngoái rơi xuống nước suýt chút nữa không cứu được, bình thường chính bà ta cũng tránh, càng không cần phải nói đáp ứng bọn nhỏ đi bờ sông chơi.
"Tại sao vậy mẹ, chúng ta đi chỗ đó nước sông rất cạn, căn bản sẽ không gặp nguy hiểm, hơn nữa chúng ta còn mang theo công cụ bắt cá, sẽ không tự mình xuống nước đi bắt, mẹ cứ yên tâm đi." Nói xong, Mễ Thanh Thanh còn chỉ chỉ lưới cá và thùng nước để ở một bên, đây chính là công cụ bắt cá cô ấy nói tới.
Tiêu Tuệ vẫn không đồng ý, loại khí trời này đi bờ sông, một khi không chú ý sinh bệnh người nào chịu chứ? Người lớn thì cũng thôi, trẻ con mới vài tuổi, thân thể vốn là yếu, không chịu được sinh bệnh khổ.
Mễ Thanh Thanh còn ở một bên khẩn cầu, Tiêu Tuệ thấy thái độ con gái kiên quyết, suy nghĩ một chút nói: "Con và Ninh Ninh ra ngoài thì mẹ vẫn yên tâm, thế nhưng Thiên Ân mới năm tuổi, vẫn không thể theo cùng, để lát nữa mẹ để thím ba. . . Quên đi, chờ lát nữa mẹ mang Thiên Ân cùng đi, đỡ thêm phiền phúc."
Vốn dĩ Tiêu Tuệ là định nhờ Thái Kiều Chi chăm sóc đứa trẻ, thế nhưng nghĩ đến chuyện ngày hôm qua, chung quy bà ta không an tâm, xoắn xuýt chốc lát liền quyết định mang theo Mễ Thiên Ân cùng đi làm việc.
Đến thời điểm đó để cậu ngồi bên cạnh, bản thân bà ta chăm nom.
Thấy mẹ rốt cục cũng đồng ý, Mễ Thanh Thanh cũng không nói cái gì nữa, đồng tình nhìn em trai cách đó không xa không hề có cảm giác một chút nào, đồng ý: "Vậy cũng tốt, để em trai theo mẹ đi."
Cũng trong lúc đó, do Thái Kiều Chi đi theo Mễ Điềm Điềm đến cửa mời tiểu đồng bọn, gặp phải tiểu đồng bọn không chút do dự từ chối.
"Không được, tôi không có hứng thú đi hái rau dại, tự cô đi đi." Tiền Nhị Nha nhìn cô gái trước mặt trắng mịn giống như nàng, phiền muộn hai người thực sự là cùng người không cùng mệnh, lạnh nhạt nói.
Nhưng cô ta là người có bàn tay vàng, rau dại mà thôi, nỗ lực một chút thì sẽ có.