Thái Kiều Chi đưa ra đáp án khẳng định, sau đó buông công việc trên tay xuống đi tới giúp con gái mặc quần áo, dẫn cô đi rửa mặt, trong quá trình này quan sát trên trán của con gái một hồi, cảm khái năng lực hồi phục của một đứa trẻ cũng thật là lợi hại, mới một buổi tối mà cục u trên đầu liền biến mất rồi.
Dùng khăn sạch sẽ lau mặt cho Mễ Điềm Điềm, sau đó bà mang theo con gái hướng về chỗ ăn cơm của nhà chính.
So với lúc trước, khi ăn cơm mở rộng cửa lớn không giống, ngày hôm nay cửa phòng bị đóng chặt chẽ, đến gần có thể nghe được bên trong người truyền tới động tĩnh, thì thầm to nhỏ, thật giống như hết sức đè thấp âm lượng, vẫn như cũ có thể nghe thấy sự hưng phấn và chờ mong của người bên trong.
Thái Kiều Chi gõ gõ cửa, bên trong rõ ràng yên tĩnh, bà nghe được bác trai cả hỏi một tiếng "Ai vậy", sau khi biết được là bà và Mễ Điềm Điềm, mới nói đợi một chút, lập tức liền mở cửa cho bọn họ.
Hai mẹ con ở cửa đợi gần như một phút, mới thấy cửa “kẽo kẹt” một tiếng mở ra, Mễ Húc Kiệt nhanh chóng hướng về hai người bọn họ ngoắc ngoắc tay: "Mau vào, để anh đóng cửa."
Theo tiếng nói của ông ta đồng thời truyền tới, là một luồng hương vị cực kỳ nồng nặc phức tạp, có mùi tiêu xanh, ớt đỏ, cũng có mùi xì dầu nồng đậm, hương vị không sặc sỡ, nhưng trái lại cũng có cảm giác đói bụng từ sâu trong linh hồn.
Mẹ chồng đây là phải lấy ra bao nhiêu đồ gia vị vậy chứ?
Thái Kiều Chi ôm lấy con của mình vọt mạnh vào trong, cấp tốc chui vào trong. Chờ sau khi hai người đi vào, Mễ Húc Kiệt nhanh chóng đóng cửa lại, ngăn cách mùi hương với bên ngoài.
Chỉ là đóng cửa lại còn chưa đủ, ông ta còn nhặt mấy miếng vải đang nằm tán loạn khắp mặt đất, vùi đầu nhét vào trong khe cửa. Thái Kiều Chi thả con xuống để tự cô đi chơi, quay đầu nhìn lại, thấy rõ động tác của Mễ Húc Kiệt, thầm nghĩ quả nhiên là thế, cũng chạy tới hỗ trợ.
Trong thôn có một ít người mũi rất thính, cũng không thể để bọn họ nghe mùi mà chạy tới ăn uống chùa.
Trong lòng mặc dù chờ đợi như thế, nhưng mùi vị thực sự là quá nồng nặc, cho dù chỉ mở cửa ra ngăn ngắn vài giây, mùi vị vẫn bay ra ngoài, tối thiểu khoảng chừng hai nhà hai bên trái phải đều nghe thấy được.
"Ôi, nhà họ Mễ đây là đang làm gì vậy, thơm như vậy." Đường Ngọc Lan có quan hệ tốt với bà cụ Mễ ngửi sâu một cái, trong miệng chỉ là cảm khái, cũng không có tâm tình ước ao đố kị ác liệt.
Chồng bà ta là Triệu Đại Căn ngồi song song nghe vậy, chậm rì rì suy đoán nói: "Hẳn là thịt. . . Nếu như bà muốn ăn, hôm nào tôi đi mua một khối trở về, để Tiểu Oánh chưng thịt ăn."
Đường Ngọc Lan khoát tay áo một cái: "Quên đi thôi, chúng ta không có bao nhiêu phiếu thịt, chờ ngày tháng sau này tốt rồi, lại mua thịt ăn."
Còn chuyện "sau này", đến cùng là bao lâu, thì không ai biết được.
Hai vợ chồng già nhìn nhau nở nụ cười, xung quanh tất cả đều là ôn nhu đưa tình.
Đối lập với một nhà bình tĩnh ôn hòa của Triệu Đại Căn, một nhà hàng xóm khác của nhà họ Mễ lại chịu kích thích lớn.
Triệu Hồng Diệp xế chiều hôm nay lại bị bà cụ Mễ mắng, hơn nữa là ở trước mặt tất cả mọi người, không chút lưu tình cười nhạo.
Da mặt của bà ta tuy rằng dày, nhưng lần này, bà ta là thật sự cảm giác mình hoàn toàn có lý do đi tìm Trương Xảo Lan gây phiền phức. Cháu gái nhà họ Tiền, bởi vì cháu gái nhà họ Mễ mà té bị thương đầu gối, sau này nói không chừng còn có thể để lại sẹo, sao bà ta không thể đi đòi bồi thường?
Kết quả Trương Xảo Lan nói thế nào?
"Bà dẹp suy nghĩ này đi, đừng giội nước bẩn trên người cháu gái của tôi, Điềm Điềm bị người ta đẩy ngã nhẹ lắm sao? Bản thân nó cũng ngất đi, chỉ có thể nói Tiền Nhị Nha vận may không tốt, chính mình ngã chổng vó, còn muốn đòi bồi thường trên người chúng ta, phi, bà nghĩ hay lắm."
"Lại nói, tối hôm qua, còn có sáng sớm hôm nay, cả nhà chúng ta nghe bà mắng một hồi lâu, mắng con dâu bà đến khóc, bà sẽ đau lòng cháu gái sao? Tôi đây mới không tin, sợ là cố ý đến gây chuyện đúng không? Đại đội trưởng, ông đến đây phân xử xem."
Triệu Hồng Diệp tức giận, đang muốn lấy ra khí thế mắng người lúc sáng sớm, cùng Trương Xảo Lan náo loạn đất trời tối tăm, liền đột nhiên nghe đối phương hô đại đội trưởng một tiếng.