Thời khắc này, Tiền Giai Dung cũng là Tiền Nhị Nha, trong mắt bùng nổ ra tia sáng chói mắt.
Mà Vân Nga, nhưng chỉ cảm thấy con gái càng ngày càng kỳ quái, hoặc là nói, ngày hôm qua từ sau khi trở về nhà từ trạm y tế, cả người liền trở nên không giống nhau. Nếu không phải là hình dạng của Nhị Nha, bớt trên người đều không có vấn đề, bà ta đều muốn cho rằng con mình biến thành người khác.
Tiền Nhị Nha không biết mình suýt chút nữa lộ chân tướng, mộc gương mặt thuận miệng nói dạ.
Đang lúc này, đồ vật mà cô ta cầm trên tay đột nhiên bay nhảy mấy lần, dọa Vân Nga giật mình.
"Nhị Nha, trong tay con cầm món đồ gì vậy?" Dựa vào ánh trăng, Vân Nga nhìn trên tay con gái, trừng lớn hai mắt, cả kinh nói, "Này này này, này là gà rừng? Từ đâu mà con có được?"
Tiền Nhị Nha đã sớm nghĩ kỹ lý do, há mồm liền nói: "Há, mẹ nói cái gì sao, đây là con nhặt được trong một cái hố ở dưới chân núi, con thấy xung quanh cũng không có ai, cho nên nhặt lấy."
Trên thực tế, con gà rừng này là cô ta lấy ra từ bên trong hệ thống trao đổi, dùng toàn bộ điểm cô ta tích góp lại.
"Cái gì? Vậy mà là nhặt được." Vân Nga giật nảy cả mình, không nghĩ tới con gái còn có thể có vận khí như vậy, bà ta dùng thân thể bảo vệ con gái, "Đi thôi, chúng ta về nhà trước, chờ sau đó lại nói."
Cái hố dưới chân núi? Vậy hẳn là người khác bố trí cạm bẫy, cứ như vậy, lai lịch gà rừng liền không tính là trong sạch, nếu như bị người kia phát hiện ra, con gà rừng này sẽ mất đi.
Một con gà lớn như vậy, chờ trở lại liền làm thịt nó rồi hầm chín, bắp đùi và cánh gà để cho con trai, còn lại thịt cho đàn ông trong nhà và mẹ chồng ăn, còn mẹ con bọn họ cũng có thể ăn một ít, lẽ ra có thể phân chia không ít canh gà, còn có cổ gà phao câu, cũng rất có dinh dưỡng.
Vân Nga tự mình dự định ở trong lòng.
Nghe Vân Nga nói như vậy, trong lòng Tiền Nhị Nha càng thêm xem thường, một con gà rừng mà thôi, vậy mà lo lắng thành như vậy, thật là chưa từng va chạm xã hội. Có điều, cô ta xuyên việt tới cũng mới có hai ngày, không ăn được thịt cũng thôi, ngay cả cơm cũng ăn không đủ no, ngày hôm nay mang về một con gà, dù sao cô ta cũng nên được ăn thịt gà đúng chứ?
Hai mẹ con rất nhanh về đến nhà, Triệu Hồng Diệp nghe được động tĩnh đi ra vừa nhìn, đang chuẩn bị phát hỏa, liền nhìn thấy ôm cháu gái gà rừng trong lồng ngực.
Đứa cháu gái gầy gò nhỏ bé chỉ cao đến bắp đùi bà ta, gà rừng trong lòng ngực lại vừa to vừa béo, vừa nhìn liền biết hương vị không tệ.
"Đây là gà từ đâu tới?" Triệu Hồng Diệp tiến lên đoạt lấy gà rừng, hỏi Vân Nga vấn đề như thế.
Lần này, không cần Tiền Nhị Nha mở miệng, Vân Nga ngay lập tức giải thích mọi chuyện với mẹ chồng.
Triệu Hồng Diệp cũng mặc kệ làm sao mà có được gà rừng, đã vào trong bà ta rồi thì chính là của bà ta. Bà ta chống nạnh cười lớn vài tiếng, còn đặc biệt quay về phương hướng nhà họ Mễ, trong lòng nghĩ, a, mọi người buổi tối ăn ngon thì thế nào, tôi là người có gà rừng.
Cũng may nhờ cháu gái bà ta có số may, tùy tiện đi bộ ở dưới chân núi liền có thể phát hiện gà rừng, còn có thể một đường thông thuận mang về nhà.
Cũng chính bởi vì vậy, Triệu Hồng Diệp không tiếp tục bám vào Tiền Nhị Nha đi tìm Mễ Điềm Điềm lấy thức ăn nữa. Ngược lại mục đích của bà ta cũng chính là vì là một miếng ăn, hiện tại mục đích đạt thành, còn vượt xa khỏi mong muốn, lại mắng người thì có chút dư thừa.
Ai nha ai nha, trước đây bà ta làm sao không phát hiện cháu gái thứ hai của mình có số may như vậy? Này không phải phúc tinh thì là cái gì?
Trong lòng Triệu Hồng Diệp đắc ý một trận, giống như trút xuống một ngụm nước lạnh lớn giữa khí trời Tam Phục Thiên, nói chung, chính là thoải mái, thoải mái đến không thể chịu được.
Đột nhiên, bà ta nhớ ra cái gì đó, thay đổi sắc mặt, cúi đầu nhìn chòng chọc vào mặt Tiền Nhị Nha.
Ở trong lòng Tiền Nhị Nha đang lặng lẽ nhổ nước bọt bà nội chiếm tiện nghi này thực sự là hẹp hòi, rõ ràng là cô ta mang thịt về nhà, dáng vẻ đối phương xem ra cũng rất vui vẻ, nhưng lại trị số hảo cảm vẫn chỉ có 1 điểm, cùng với thời điểm ban ngày cô ta nấu ăn, rửa chén cũng có trị số hảo cảm như thế, không có bất kỳ biến hóa nào.