Tiền Nhị Nha vui vẻ tiếp nhận, không do dự chút nào, này vốn là cô ta nên có.
Tay Vân Nga cứng đờ ở giữa không trung, sững sờ quên thu hồi.
Tiền Nguyên Bảo nhìn thấy đùi gà vốn nên là của cậu ta lại rơi vào trong tay chị, đối phương còn há miệng lớn cắn khối thịt thơm ngát mà ăn, lúc này liền không vui, "Oa" một tiếng khóc lên.
Tiền Đại Nha rụt cổ lại trên chỗ ngồi, trong mắt toát ra tâm tình ước ao.
Tiền Nhị Nha dào dạt đắc ý liếc nhìn Tiền Nguyên Bảo một chút, ăn càng ngon. Chú ý tới ánh mắt ước ao khát vọng của Tiền Đại Nha, cô ta suy nghĩ một chút, đem một cái đùi gà khác đặt trong bát Tiền Đại Nha.
"Chị, cho chị ăn." Tiền Đại Nha đối với cô em gái nguyên chủ này thật ra còn rất tốt, bởi vậy Tiền Nhị Nha cũng không ngại có đồ ăn ngon phân cho cô ta một chút, thịt thì sau này còn sẽ có, thuận tiện còn có thể từ trên người Tiền Đại Nha lấy được trị số hảo cảm, một mũi tên hạ hai chim.
Tiền Đại Nha nghe vậy, ánh mắt lóe lóe, không có từ chối, thấp giọng nói cảm tạ: "Cảm ơn em gái." Sau đó cúi đầu nhanh chóng ăn.
Tiền Nguyên Bảo khóc càng lớn tiếng, mãi đến tận khi Triệu Hồng Diệp không nhịn được xé một cái cánh con gà đưa cho cậu ta, mới ngừng tiếng khóc.
. . .
Nhà họ Tiền không giống nhà họ Mễ, thời điểm ăn thịt sẽ nhớ đóng cửa sổ lại, lại dùng vải nhét chặt vào khe hở, bởi vậy, mùi vị canh gà khó tránh khỏi sẽ bay đi không ít.
Nhà họ Mễ sát vách mới vừa ăn một bữa tiệc lớn, nghe thấy mùi vị thì mợt chút phản ứng đều không có, vẫn còn nhớ lại mỹ vị trên bàn cơm.
Ngược lại là nhà của Đường Ngọc Lan và Triệu Đại Căn, thời điểm mùi vị bay đến, Triệu Đại Căn nghi hoặc mà ngửi một cái, nghi ngờ nói: "Kỳ quái, tại sao lại có hương vị bay ra, mùi vị này ngửi thấy hình như là thịt gà? Nhà họ Mễ, một buổi tối mà cũng ăn nhiều thật đó. . ."
Đường Ngọc Lan ngửi một cái, cau mày, lầu bầu phản bác: "Lúc này không phải nhà Xảo Lan làm, ngửi mùi vị tôi liền cảm thấy nhiều dầu đến hoảng, Tiểu Đào không làm ra món ăn như vậy. Theo tôi thấy, là Triệu Hồng Diệp làm, chỉ có bà ta mới có thể làm món ăn thành như vậy."
Người nhà họ Tiền xảy ra chuyện gì, còn tùy theo bà lão này lãng phí lương thực?
Triệu Đại Căn vừa nghe, vừa chăm chú ngửi một cái, quả nhiên nghe thấy được một luồng dầu mỡ chán ngấy vô cùng, trong nháy mắt không còn khẩu vị.
Một con gà tốt, thực sự là đáng tiếc.
Trong phòng thuộc về một nhà Mễ Điềm Điềm, năm người cùng nhau chia đều trứng gà rừng chịu khổ bị ghét bỏ.
Trước khi ăn, Mễ Điềm Điềm còn trìu mến quay về nhìn một phần năm trứng gà thở dài, thật là đáng tiếc, nếu không phải bọn họ đều ăn no, quả trứng gà rừng nhất định sẽ rất được hoan nghênh.
Lúc này, Thủy Tinh Cầu lên tiếng nhắc nhở Mễ Điềm Điềm: "Điềm Điềm, đừng quên lúc ngủ thì đến đây tìm tôi bói toán, xem xem vận may ngày mai của cô như thế nào."
"Anh yên tâm đi Cầu Cầu, tôi nhớ rồi, chờ buồn ngủ liền đến tìm anh." Hồi tưởng lại ngày đó, Mễ Điềm Điềm đối với tác dụng của Thủy Tinh Cầu đã tin tưởng bảy, tám phân, không ngớt lời đáp.
Nghĩ đến thức ăn ngon trên bàn cơm trước đó, Mễ Điềm Điềm không nhịn được liếm môi cái. Thái Kiều Chi trong lúc vô tình nhìn đến, trong lòng buồn cười, con gái của bà thật đúng là một con mèo nhỏ tham ăn.
Vì để sau này con gái có thể tiếp tục ăn được ăn ngon, xem ra bà và chồng phải càng thêm nỗ lực mới được.
"Thiên Hạo Thiên Trạch, còn có một quả trứng mọi người giấu ở chỗ nào?" Ăn xong trứng gà rừng, Thái Kiều Chi lên tiếng hỏi hai đứa con trai, "Lấy ra cho mẹ đi, ngày mai luộc cho các con ăn."
Mễ Thiên Hạo nghe xong, nhào người vào giường chiếu của mình của em trai, cẩn thận lấy ra một cục gạch ở góc tường, bàn tay với vào bên trong, trong chốc lát liền lấy ra một quả trứng gà rừng hoàn chỉnh.
Hai vợ chồng Thái Kiều Chi và Mễ Húc Quang, nhìn động tác của con lớn nhất, toàn bộ hành trình đều có vẻ mặt như thế này "=. =", không biết nên nói con trai họ tốt thế nào. Xem ra hai anh em họ không chỉ che giấu đồ vật, còn cất giấu đặc biệt bí mật, có thể nói là trò giỏi hơn thầy.
"Oa, anh trai thật lợi hại." Mễ Điềm Điềm vô cùng nể tình ở một bên vỗ tay tán thưởng, cũng không biết cô đang nói thủ pháp che giấu đồ vật của Mễ Thiên Hạo, hay là chuyện cậu có thể lén lút giấu một cái trứng gà.
"Mẹ, trứng gà cho mẹ." Mễ Thiên Hạo đón ánh mắt trêu ghẹo của cha mẹ, khuôn mặt nhỏ tuấn tú đỏ ngầu, xem ra có chút thật xấu hổ.
Thái Kiều Chi tiếp nhận trứng gà rừng, nói: "Con đó, con đó, cũng không biết mọi người lúc nào lén lút giấu đi, mẹ và cha vậy mà đều không có phát hiện. Còn có cái động kia, sẽ không phải là tự mấy đứa đào đó chứ?"