Trương Hà Hoa: ‘Cô gái này ăn nói mạnh miệng thật, nhiều người có mặt thế này mà tự mình nói là muốn gả cho người ta.’
Lúc nãy bà ta còn cảm thấy tính cách của cô gái này nhanh nhẹn, nói chuyện vui vẻ, bây giờ thì cảm thấy cô ta nhanh quá mức rồi.
Tần Hiểu Muội càng giận hơn, một cô gái có ba mẹ đã huỷ hôn, tự mình tìm đến tận cửa muốn nói là gả cho người ta công khai thế này. Dù cô ta muốn gả nhưng nhà họ cũng không cần.
Cô ấy muốn nói như thế, nhưng ở độ tuổi như cô ấy, cũng không tiện can thiệp chuyện hôn sự của anh cả. Vốn dĩ cô ấy muốn đưa bát trà cho Triệu Quyên, giờ đặt nặng nề lên bàn trước mặt cô ta, lực tay không nhẹ, ‘chát’ một cái làm nước lạnh trong bát văng mấy giọt ra ngoài.
Lâm Xuân Hoa khiêng cái cuốc vội vàng trở về, vừa vào sân liền nghe thấy những lời này, lại nhìn thấy nhóm hai người thích hóng chuyện nhất trong thôn, chỉ cảm giác trán mình đột nhiên giật giật.
Bà ấy vứt cuốc vào trong góc tường, bước vào trong và nói: “Đây là cô gái nhà họ Triệu phải không? Hai nhà chúng ta có chuyện hôn sự cần cô phải nhận ư?”
Triệu Quyên nghe âm thanh thì quay đầu, thấy trên mặt của Lâm Xuân Hoa không hề có vẻ khách sáo và ấm áp, cúi đầu gọi một tiếng ‘thím".
Lâm Xuân Hoa không đáp, trước tiên nhìn Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa, cười nói: “Cũng trưa rồi, hai người không về chuẩn bị cơm trưa hả?”
Trương Hà Hoa có chút ngượng ngùng, dù gì ngay lúc đầu cũng không hiểu chuyện nhà họ Tần bị người ta huỷ hôn, gặp việc này còn để Lâm Xuân Hoa mở miệng đuổi khách thì đúng là có hơi xấu hổ. Vương Trà Hoa cũng vô ý, bà ta cười nói: “Cơm nhà tôi đều do con dâu nấu, tôi nói này, bà cũng sớm cưới dâu vào nhà đi, hưởng phúc sớm một chút.”
Trong lòng của Trương Hà Hoa trợn tròn mắt, hai kẻ ngốc này, hết chuyện để nói à.
Lâm Xuân Hoa cũng biết Vương Trà Hoa vừa nhìn đã biết không hiểu ý tứ gì cả, cũng không biết bây giờ họ nên đi, đừng nghe một nửa chưa rõ ràng mà lại ra bên ngoài lan truyền thì lại càng phiền phức hơn. Thế là thuận theo lời mà nói: “Không phải đâu, chúng ta đã từng tuổi này rồi, cũng mong bế cháu. Cái chân này của thằng cả nhà tôi lành lặn thì phải thành thân, tới lúc đó tôi cũng có thể hưởng phúc bế cháu thôi.”
Bà ấy nói xong, nhìn sang Triệu Quyên và nói: “Trước tiên, tôi ở bên ngoài nghe người ta nói đối tượng của Chí Quân nhà tôi đến, cô gái nhà họ Triệu, cô cũng không tính là đối tượng của Chí Quân nhà tôi. Dù gì cũng giống như ba mẹ cô nói, chỉ là xem mắt một lần, cũng chưa giáp lễ hay khẳng định gì cả, cũng không coi là định chuyện cưới xin, dĩ nhiên cũng không có gì gọi là cô nhận hay không nhận.”
Gương mặt của Triệu Quyên hơi đỏ lên, vô cùng khó xử, trong lòng ấm ức không chịu được. Cô ta thích Tần Chí Quân, hôm đó xem mắt là đã thích rồi. Anh cao ráo đẹp trai, trên người có khí chất của một quân nhân. Cho dù Tần Chí Quân có tàn tật thì cô ta cũng vẫn thích.
Nhưng cô ta không ngờ mình mang quà đến tận nhà, bày tỏ mình vẫn muốn gả cho anh thì lại bị thím nhà họ Tần nói như thế, cô ta suy nghĩ, không ghét bỏ anh mà còn muốn gả cho anh. Người nhà họ Tần chắc cũng nên cảm thấy cảm kích cô ta mới phải, sao lại có phản ứng thế này.
Thật ra bà ấy không biết, chân của con trai mình bị thương thì tiền đồ cũng chẳng còn, nhà họ Triệu khinh thường lập tức huỷ hôn khiến bà ấy giận cá chém thớt là một lẽ.
Điều thứ hai, vốn dĩ chuyện mà Tần Chí Quân có đối tượng cũng chưa được truyền ra ngoài, huỷ hôn thì cũng đã huỷ rồi, rốt cuộc chỉ có mấy người nhà gần đó biết. Một cô gái gióng trống khua chiêng đi vào trong thôn thì nói với người ta cô ta là đối tượng của Tần Chí Quân, còn dẫn cả Trương Hà Hoa và Vương Trà Hoa đến đây xem tận mặt, chưa tới chiều nay thì người trong cả thôn đều biết Tần Chí Quân nhà bà ấy bị hủy hôn.