Cô cắn răng chống đỡ lưng ghế trước đứng dậy muốn rời đi. Tần Chí Quân nghi ngờ, vừa khởi hành mà cô muốn đi đâu, nhưng anh không tò mò chuyện của người ngoài, chân nhích sang bên để nhường chỗ cho Cố Uyển ra.
Cố Uyển di chuyển ra ngoài lưng ghế hàng trước hết mức có thể, nhưng khoảng cách giữa hai hàng ghế quả thực quá hẹp. Cô động đậy một cái, chân mình lại đụng phải đầu gối Tần Chí Quân, đầu gối mềm nhũn của cô lại cong, còn đúng lúc xe buýt chạy ra khỏi trạm xe rồi quẹo cua. Cô không đứng vững, cuối cùng ngã ngồi, đặt mông ở trên đùi Tần Chí Quân, vì lực ly tâm chuyển hướng nên người mất đi cân bằng, thân thể bị nghiêng sang bên trái.
Biến cố này tới quá bất ngờ, Tần Chí Quân gần như là đưa tay ra đỡ cô theo bản năng. Chẳng qua là bởi vì người Cố Uyển nghiêng sang trái nên anh vốn chỉ đỡ tay trái của cô, nhưng lại chạm vào một vị trí không thể miêu tả dưới nách.
Cảm xúc mềm nhũn xa lạ dưới tay làm Tần Chí Quân nhất thời không kịp phản ứng, khi ý thức được mình động đến chỗ nào, tay anh giống như chạm bỏng mà nhanh chóng rụt về, thấy cô gái trợn to đôi mắt hạnh, trong mắt là nước mắt, rõ là xấu hổ muốn chết.
Cố Uyển bi ai, sớm biết có thể như vậy thì không bằng cô biết điều ngồi ở đó.
Bác gái mập ngồi bên cạnh Tần Chí Quân cất giọng oang oang: "Ai dà, đây là tiểu Uyển nhà họ Cố à, có bị dập đầu không."
Bác gái vừa hô lên, sự chú ý của nửa số người trong xe đều hướng về sau xe, đều thấy con gái nhỏ Cố Uyển nhà họ Cố ngồi ở trên đùi một thanh niên cao lớn, trong mắt không ít người biết Cố Uyển lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gương mặt Cố Uyển đỏ như sắp máu, cô vội vàng muốn đứng dậy, nhưng không biết làm sao mà khi ở cạnh Tần Chí Quân, tay mềm chân mềm, không chỗ nào trên người cô không mềm nhũn. Cái mông rời khỏi bắp đùi Tần Chí Quân chưa đến mười mấy xăng-ti-mét đã lại ngã vào người Tần Chí Quân.
Tần Chí Quân bị tra tấn, cảm xúc mềm nhũn trên tay còn chưa biến mất, mông cô nặng nề đập vào trên đùi anh, bây giờ anh chỉ cảm thấy từ da đầu đến đầu ngón chân mình đều tê dại.
Trong lòng anh khinh bỉ mình quá xấu xa, thì thấy cô gái kia khó xử đến mức không ngẩng nổi mặt. Anh muốn đi đỡ cô, mà cô gái hung hăng lườm anh, trên mặt viết hai chữ lưu manh to rõ ràng, nên chỉ đành phải ngượng ngùng rút tay về.
Người bán vé chính là vợ Lý Đại Khánh, đang cầm vé chuẩn bị thu tiền, thấy Cố Uyển như vậy thì dứt khoát đi đến hàng cuối cùng, ân cần hỏi: "Sao vậy?"
Tất cả mọi người trên xe đều nhìn về chỗ này, Cố Uyển không thể để mình bị mang tiếng xấu, thấy vợ Lý Đại Khánh hỏi, cô đưa tay ra nhờ giúp đỡ.
"Thím Đại Khánh, thím kéo cháu với, không biết là cháu say xe hay là tụt huyết áp mà vừa định đi lên trước thương lượng đổi chỗ với thím, chú Đại Khánh quẹo cua làm cháu ngã, bây giờ đầu choáng váng nên không đứng lên nổi."
Bởi vì ở quá gần Tần Chí Quân nên người cô vô lực, khi nói mấy câu nói này khá khó khăn, nhìn giống như chuyện đúng như cô nói. Vợ Lý Đại Khánh nghe vậy thì vội đi lên đỡ cô đến ghế ngồi trước mình.
Lúc này cả xe xem náo nhiệt mới sáng tỏ, hóa ra là say xe muốn đổi chỗ ngồi, lúc quẹo cua đứng không vững nên ngã. Chưa kể con gái nhà họ Cố biết điều, không phải tình yêu gì đó.
Cố Uyển dựa ở trên tay vịn trước chỗ ngồi của nhân viên bán vé giả chết, nguy hiểm tránh khỏi Tần Chí Quân lại làm sạch mình.
Cách xa Tần Chí Quân một khoảng cách nhất định thêm vài phút, trạng thái khác thường vừa nóng lên vừa gân mềm xương nhũn trên người cô lui đi, nhưng cuối cùng cô vẫn xấu hổ, giả bộ say thì phải giả bộ hoàn toàn mới được. Khi đến ngã tư đi qua nhà, cô vẫn giả bộ say xe.