Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Thập Niên 70 Quân Tẩu Là Hồ Ly Tinh

Chương 37:

Chương 37:




Dáng người Tần Hiểu Muội nhỏ xinh, cõng một người trưởng thành rất tốn sức, Cố Uyển biết ý tốt trong lòng cô ấy thì vô cùng cảm động, chuyển sang một góc tường chắc chắn người phía sau không nhìn thấy, cô thấp giọng nói: “Hiểu Muội, mình khá hơn nhiều rồi, cậu thả mình xuống đỡ mình đi là được.”

Đúng là sức Tần Hiểu Muội không lớn, thấy đám người Lâm Xuân Hà đã không còn nhìn thấy mình, cẩn thận thả Cố Uyển xuống đỡ cô đi chầm chậm.

Cô ấy lo lắng hỏi: “Trước kia cũng chưa từng thấy bệnh tụt huyết áp của cậu, có phải không ăn uống được không, về nhà nhờ thím Phụng Tiên hầm cho cậu chút trứng gà đường đỏ bồi bổ một chút nhé. Cô cũng không hiểu vì sao lại tụt huyết áp, nhưng đúng là phải ăn chút đồ bổ.

Cố Uyển hơi đỏ mặt, mọi người trong nhà cô biết chuyện nhà mình, nào có gì là tụt huyết áp chứ, nhưng lại không thể nói toạc ra, đành phải cúi đầu qua loa gạt đi.

Tần Hiểu Muội đỡ Cố Hiểu về nhà họ Cố đỡ cô ngồi lên trên giường rồi đi tìm kẹo sữa thỏ trắng đút vào trong miệng Cố Uyển, vừa nói: “Bảo sao anh cả mình luôn nhớ đưa đường cho cậu, thì ra cậu có bệnh này.” Nói đến đây, cô ấy chợt nhớ tới gì đó, nhìn Cố Uyển hỏi: “Không đúng, mình cũng không biết, làm sao anh cả mình biết chứ?”

Cô ấy thấy Cố Uyển đỏ mặt, không hỏi một câu trước đây cậu không dễ ngất xỉu như vậy ra khỏi miệng, mà chỉ cười ha ha.

Cô ấy nhẹ nhàng dùng khuỷu tay đẩy đẩy Cố Uyển, nói: “Hôm nay chính tai nghe được nhé, chứng tỏ năm sau anh cả mình sẽ kết hôn với cậu.”

“Ừm.” Lần này Cố Uyển cười cong mắt gật đầu.

Trong lòng nhớ đến lời thú nhân khế ước của cô nói, trước kia kí hiệu cáo lông đỏ không thể gả cho đàn ông phàm trần, buổi sáng hôm nay thấy vết bớt kia đã chuyển sang màu đỏ hồng nhàn nhạt, sang năm, có lẽ sẽ mờ đi.

Thời gian trôi qua rất nhanh, đảo mắt một cái đã kết thúc vụ mùa. Mấy ngày nay để tránh xảy ra việc Chu Tĩnh hoặc Tần Chí Quân đến gần quá thân thiết khiến cơ thể cô có phản ứng khác thường, mỗi ngày cô đều làm việc với Tần Hiểu Muội ở trong phòng.

Quần áo mùa đông và giày đông của Ngưu Ngưu phải sửa thành rộng hơn một chút, cô vui vẻ làm việc, Vương Thuỳ Anh cũng mừng rỡ trốn tránh việc nhẹ nhàng này.

Phần lớn thời gian Tần Chí Quân đều ngồi ở nhà, cô ngồi ở trong phòng Tần Hiểu Muội làm việc vẫn có thể xoa bóp đủ để huyết mạch lưu thông, mà Chu Tĩnh lại không tiện vào phòng Tần Hiểu Muội, mấy ngày sau cũng yên ổn không có chuyện gì.

Chỉ là hơn mười giờ sáng hôm nay, nhà họ Tần có mấy vị khách không mời mà đến.

Hôm nay Triệu Quyên mặc một chiếc áo sơ mi tay bồng màu trắng có hoa hồng đỏ, kết hợp với chiếc váy dài qua đầu gối, đôi giày xăng đan bằng nhựa trong suốt màu hồng phấn, không chút nghi ngờ, ăn mặc như vậy ở thôn Thanh Hồ là vô cùng bắt mát.

Trên tay cô ta xách nửa túi táo, bước chân yểu điệu đi về phía nhà họ Tần, trên đường đi đương nhiên là có không ít người dân trong thôn vươn dài cổ nhìn, cô ta cũng không để bụng, ngược lại rất tự hào.

Khi đi đến sân nhà họ Tần, nhìn thấy chiếc xe hơi màu đen đang dừng ở đó toả sáng, trên mặt cô ta hiện lên một chút kinh ngạc, bước chân chậm lại hai nhịp.

Đi vào trong sân, thấy Tần Chí Quân ngồi đọc sách ở nhà chính, cô ta nở nụ cười tự cho là khéo léo nhất, nói: “Anh Tần, tôi đến thăm anh.”

Như thế chưa từng xảy ra chuyện bị Lâm Xuân Hoa đuổi đi.

Thấy bên cạnh nhà chính còn có một thanh niên tuấn tú, quần tây màu đen áo sơ mi màu trắng, trên tay cần một tấm thẻ bài cô ta không nhận ra, đôi giày da dính chút bùn trông rất cao cấp, chắc chắn là đắt hơn nhiều loại ba mươi tám tệ một đôi cửa hàng bách hoá, mắt sáng cô ta sáng rực lên, trong lòng đã suy đoán người này có liên quan tới chiếc xe hơi dừng ở ngoài cửa.

Cô ta gật gật đầu với Chu Tĩnh, nở một nụ cười cô ta tự cho là tinh tế lại mê người, cô thường xuyên nhìn vào gương luyện tập, cảm thấy khi mình cười như vậy là đẹp nhất, ngay cả ánh mắt cũng cong lại theo.

Chu Tĩnh không ngại bị một cái móc câu đâm vào mắt, gia cảnh của anh ta tốt, từ nhỏ đã gặp đủ loại người, nịnh bợ lấy lòng, nịnh nọt thông đồng, giả vờ giả vịt, có người nào anh ta chưa từng gặp, gương mặt bình thường cũng chỉ nhờ vào hai bộ quần áo rẻ tiền là cảm thấy mình trầm ngư lạc nhạn, anh ta cười đầy ẩn ý, nhìn về phía Tần Chí Quân.

Tần Chí Quân cũng không biết Triệu Quyên trông hào phóng lanh lẹ lại như vậy, trong lòng cảm thấy cảm thấy lúc ấy mắt mình mù, anh không thèm quan tâm việc làm của cô ta, trái phải tương quan, nhưng lần trước nói rõ ràng như vậy rồi, lúc này cô ta lại như thể đã quên hay chưa từng xảy ra chuyện gì tới nhà?

Lông mày không tự giác nhíu lại, anh lạnh lùng nói: “Tôi nghĩ, lần trước thái độ của mẹ tôi và tôi đều rất rõ ràng với cô rồi?”

Nụ cười trên mặt Triệu Quyên cứng lại, rất nhanh lại trở về bình thường, cười nói: “Anh Tần, tôi không biết chuyện huỷ bỏ hôn ước, anh không thể giận chó đánh mèo với em như vậy, không phải lúc ấy anh cũng nhìn trúng em sao? Vậy chứng tỏ trên người em vẫn có chỗ anh thích, anh không thể vì ba mẹ em lén cho bà mối tới nói mấy sau lưng em rồi phủ nhận cuộc hôn nhân này được.”

Ban đầu Chu Tĩnh chỉ nghe mà không để lắm, nghe cô gái nói vậy thì hơi ngồi thẳng người một chút, anh ta nhướng mày nhìn về phía Tần Chí Quân, mấy ngày hôm trước nói với Cố Uyển sang năm kết hôn, bây giờ lại là thế nào nào?

Tần Chí Quân không biết biết Triệu Quyên vẫn sẽ dính lấy, ánh mắt không chút dấu vết đảo qua cửa phòng Tần Hiểu Muội, Cố Uyển ngồi ở trong đó, sợ là cô nghe được sẽ hiểu lầm gì đó.

Nghĩ đến đây, giọng nói lạnh hơn một chút, sửa đúng lại: “Cô vẫn nên gọi tôi là Tần Chí Quân hoặc là đồng chí Tần thì hơn.”

Cố Uyển gọi anh là anh Tần rất dễ nghe, nhưng nghe Triệu Quyên gọi như vậy lại rất khó nghe, trong lòng cũng không muốn những người con gái khác gọi anh như vậy ngoài Cố Uyển.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch