Việc này tạm thời để một bên, Kiều Trà Trà giờ phút này đã tới sân phơi lúa, chờ đội trưởng Chu phân công việc cho cô.
Cô xem như phát hiện, lúc này thật sự không có mấy người thích lười biếng, ngược lại tất cả mọi người đều thích chen nhau vào công việc có công điểm cao.
Vì sao? Bởi vì công điểm tượng trưng cho tiền.
Hôm nay bạn kiếm ít đi hai công điểm, ở trong ánh mắt các thôn dân chính là mất đi hai phần tiền, thiếu đi hai cân lương thực.
Bọn họ không sợ công việc nặng, bọn họ không sợ tốn sức, chỉ sợ tốn sức cũng không có chỗ để tốn. Nam nữ đều như thế, mọi người ganh đua so sánh nhau chính là so ai kiếm được công điểm cao hơn.
Đường Tế Thu bị người trong thôn nhận là người duy nhất làm biếng nhưng theo Kiều Trà Trà cũng không tính là lười, bởi vì người làm biếng chân chính có thể đối mặt với bất luận lời chửi mắng của bất kỳ ai thì vẫn đực mặt ra, không lay chuyển được, mới sẽ không vào ở chỗ này ngoan ngoãn xếp hàng khi còn chưa được bảy giờ sáng, càng sẽ không nghe người khác sai cái gì làm cái đó.
Nhưng mà Kiều Trà Trà hoài nghi, cũng có thể là đội trưởng Chu mặt đen quá có lực chấn nhiếp. Tên làm biếng này nhìn cam tâm tình nguyện, kì thực bị ép buộc, bất đắc dĩ cầm cuốc lên ra ruộng, làm việc rất lưu loát.
Nhưng mặc kệ như thế nào, không phải vẫn phải làm việc hay sao?
"Tế Thu lại bị lão cha lão mẹ nó dạy dỗ hả?"
"Chứ gì nữa, sáng nay trời còn chưa sáng đã nghe thấy chị ba Đường ở trong sân mắng không ngừng."
"Đúng là nên mắng, lúc này nào có ngủ đến sáu giờ rưỡi mới dậy được, hầu hết ống khói những nhà khác đều đã nấu xong cơm, khói còn chưa tan đi hết nữa."
Mấy thôn dân ở nơi đó nói xấu, Kiều Trà Trà nghe thấy mà trong lòng nhảy lộp bộp.
Cô mau chóng ở trong lòng ghi chú lại, rất nhiều người sáu giờ rưỡi đã làm xong cơm, thậm chí ăn cơm xong rồi, loại thân phận này như mình ở trong thôn nhất định phải nước chảy bèo trôi, ngàn vạn không thể quá đặc biệt, nổi bật được.
Cho nên về sau tranh thủ dậy trước sáu giờ rưỡi mới được, Kiều Trà Trà chịu đựng đau lòng nghĩ như vậy.
Rốt cục, đội trưởng Chu nhìn về phía vợ chồng Kiều Trà Trà.
Sắp đến ngày mùa thu hoạch, hoa màu trong ruộng đất là quan trọng nhất.
Ninh Du thông qua biểu hiện tốt đẹp mấy ngày trước, được người trong thôn phát hiện anh không phải một công tử bột, một cái thùng rỗng, làm việc còn xuất sắc hơn thanh niên trí thức đã xuống thôn hai ba năm.
Thế là, anh được phân đi đào khe nước.
Bây giờ chính là quản lý bùn trong ruộng lúa, cũng chính là thời điểm tốt để thoát nước.
Thôn Thượng Dương có diện tích ruộng lúa lớn, nhất định phải từ trung tâm ruộng lúa chia lúa sang hai bên, sau đó đào khe nước đẩy nước ra.
Khe nước được đào đến ruộng bên cạnh, sau đó thuận theo miệng lỗ thoát nước của bờ ruộng chảy tới trong ruộng tiếp theo, mà ruộng tiếp theo thì tiếp tục lặp lại thao tác trên.
Có người thoát nước thì cũng phải có người chắn nước tại nguồn nước, phòng ngừa nước lại tiếp tục chảy vào trong ruộng.
Nhiệm vụ đến đứa nhỏ mười tuổi cũng có thể hoàn thành này lại được đội trưởng Chu quang vinh giao cho Kiều Trà Trà, ông ấy giải thích đúng lý hợp tình: "Cô gái mới tới trong bụng có đứa nhỏ, người lớn như thế nào cũng không liên quan đến đứa nhỏ chưa ra đời. Cộng thêm việc dọn chuồng heo, cho heo ăn, ghi cho cô ấy hai công điểm."
Oa, các thôn dân mới hiểu được cô gái từ rất xa chạy đến tìm chồng lại mang thai.
Rất nhiều người không khỏi đưa ánh mắt nhìn về phía Kiều Trà Trà, có một số người trong đôi mắt mang theo chút bội phục, có người thì để lộ ra vẻ "Đây là cô gái ngốc", "Tôi mà là cha mẹ cô ấy chắc phải tức chết".
Tóm lại, tất cả mọi người nhất trí đồng ý, không ai phản đối.
Đa phần người ở đây kiếm được sáu bảy công điểm thậm chí mười công điểm, bọn họ cũng chê hai công điểm này, công việc ở chuồng heo mặc dù không cần xoay người phơi nắng, nhưng cũng vừa thối vừa dơ, không có lời.
Kiều Trà Trà cứ như vậy mà ẩn thân, đặc biệt khéo léo đi theo một bà thím đi chắn nước.