Các thôn dân tan tầm, khuôn mặt vốn bị phơi đen nhánh tựa như phản ánh sáng, quần áo mồ hôi ướt nhẹp lại giống như là vẫn không thấy nóng, không thèm tránh nắng mà đi bộ dưới ánh mặt trời chói chang.
Kiều Trà Trà vô cùng bội phục.
Cô tán thưởng: "Dũng sĩ chân chính có can đảm đối diện với mặt trời giữa trưa hè, cho dù khi ở ven đường cũng có bóng cây vẫn có thể linh hoạt tránh thoát mỗi một cái bóng râm!"
Ninh Du: "..."
Anh đã thành thói quen, Trà Trà nhà anh thỉnh thoảng luôn có thể nói ra mấy câu nói khiến cho người ta dở khóc dở cười.
Hoành Hoành nghe không hiểu, nhưng mà cười rất vui sướng.
Hai gò má nó đỏ bừng, trên mặt bị mồ hôi ướt nhẹp, Kiều Trà Trà sợ nó chưa qua hai tháng đã phải biến thành một quả trứng màu đen mất thôi.
Về đến nhà, Kiều Trà Trà nhìn dáng vẻ mệt mỏi của Ninh Du, ôm công việc nấu cơm.
Ninh Du không có nhàn rỗi, múc một thùng nước, bỏ con trai vào trong thùng nhanh chóng rửa sạch một chút.
"Ba ba ba —— "
Hoành Hoành cực kỳ vui vẻ, ngửa đầu cười đến xán lạn, vung tay đập mặt nước khiến cho nước trong thùng rung động đùng đùng, lập tức làm cho toàn thân Ninh Du ướt nhẹp.
Nhưng mà không sao cả, Ninh Du cũng phải cởi quần áo ra lau lau thân thể, lau sạch mồ hôi trên người.
Không bao lâu, Kiều Trà Trà đã làm xong cơm trưa.
Ăn cái gì đây?
Dựa theo cái đức hạnh có thể đơn giản thì không phức tạp kia của Kiều Trà Trà, đương nhiên là có thể một nồi liền không chia hai nồi.
Hôm qua trong không gian kỳ thật còn có mấy cân bột gạo nằm ngoài định mức được sắp xếp dư ra, Kiều Trà Trà dứt khoát lấy ra một chút, dùng nước sôi ngâm vào, lại thêm chút rau ăn kèm, bắt đầu nấu.
Hoành Hoành tuy nhỏ nhưng bọn họ không dám khinh thường.
Chí ít cá, tôm không thể lấy ra, có thể bỏ vào trong bột nấu cùng cũng chỉ có thịt.
"Ừng ực ừng ực ~ "
Cô mở nắp gỗ ra, hít sâu một cái, vui mừng nói: "Được rồi được rồi, mau tới ăn cơm!"
Bột gạo rất thơm, nổi lơ lửng một tầng mỡ bò mê người.
Mỡ là thịt heo xào chín tiết ra, sau đó bỏ rau xanh và các loại nấm vào xào, xào thơm rồi thì thêm bột gạo, cuối cùng đổ nước nấu chín bột gạo.
Loại thời tiết này ăn bột gạo không quá phù hợp, nhưng mà bọn họ có nhiều thời gian, dùng đũa điên cuồng hạ nhiệt, nguội chút rồi mới ăn, cuối cùng ăn đến đầu đầy mồ hôi lại phải dùng khăn mặt lau lau.
Kiều Trà Trà ăn đến thỏa mãn, "loảng xoảng" một tiếng, buông bát xuống, phát ra một tiếng than thở thỏa mãn.
Cô quá đói bụng rồi, đói đến mức bụng réo lên không ngừng.
Ninh Du vừa rửa chén vừa nói với Kiều Trà Trà đang lau người: "Về sau lúc em đi làm việc mang theo khoai lang đi, luôn luôn bị đói cũng không được, lúc rảnh tay ăn lót dạ một chút."
Kiều Trà Trà lau xong thân thể liền dễ chịu, thay quần áo, ngửa đầu nằm ở trên giường, lắc đầu: "Không được."
"Có thể nói với ông cậu một chút, ăn khoai lang cũng không sao."
Ninh Du vẩy nước trong chén đi, sau đó cầm lấy quạt hương bồ, ngồi ở trên ghế bên giường, quạt gió cho đứa con trai đã buồn ngủ.
Kiều Trà Trà liền cười: "Em cũng không phải bởi vì cái này, chuồng heo bên kia có mùi lắm, cách xa hơn mười mét cũng có thể ngửi được. Em có thể tự do hô hấp cũng đã không tệ rồi, còn ở chỗ đó ăn cơm."
Cô nằm ngửa, tóc tai rối loạn, mở to hai mắt, suy nghĩ chốc lát nói: "Chúng em mười giờ hơn có thể nghỉ ngơi một chút, để xem có thể về nhà hay không."
Ninh Du: "Cái này cũng được, chờ một lúc nữa anh tìm đường, nhìn xem có đường tắt nào có thể vòng trở về hay không."
Trong thôn chính là không bao giờ thiếu các loại đường tắt, mấy ngày ngắn ngủi Ninh Du đã thăm dò được nửa thôn, nắm giữ được mấy con đường.
Kiều Trà Trà lập tức hứng thú, nghiêng đầu ngo ngoe muốn động: "Dẫn em đi với?"
"Được thôi, chạng vạng hôm nay lúc tan tầm, anh dẫn em đi chung quanh một chút."
Kiều Trà Trà còn nói: "Sáng mai lúc anh dậy cũng gọi em, em cũng muốn đi hái nấm!"
Gần đây nấm mọc nhiều, Ninh Du chính là đến chân núi đi vài vòng đã có thể nhặt được không ít.
Ninh Du ôm con trai đã ngủ say đến cuối giường, lại gật đầu đồng ý.
Buổi chiều, ngủ một giấc xong, hai vợ chồng lại bắt đầu làm việc.
Cuộc sống ở nơi này chính là như vậy, Kiều Trà Trà che chắn kín cả người, không khỏi sinh ra một chút ghen ghét với kiểu người có thể chất phơi kiểu gì cũng không đen như Ninh Du.
Làn da của Ninh Du quả thực là làn da mà cô tha thiết ước mơ, rất khó rám đen, dù cho rám đen, ở nhà một đoạn thời gian lại có thể khôi phục như cũ.
Con mắt Kiều Trà Trà cũng muốn đỏ lên.
"Thực tế đưa ra hiểu biết chính xác, em lại không thử qua làm sao biết, nói không chừng em cũng như vậy thì sao." Ninh Du hiếm khi bỉ ổi mà nói câu như thế.
Kiều Trà Trà: "..."
Cái cần nói thì không nói, lời này hình như có chút đạo lý.
Thấy cô thật sự còn trầm tư, Ninh Du ôm bụng, cười ha ha.