Mỗi tháng mua sữa bò và đồ ăn, tiền lương hơn ba mươi đồng kia của Kiều Trà Trà cũng phải tiêu sạch sẽ. Cũng may có Ninh Du mỗi tháng sáu mươi tám đồng bù vào, cô cảm giác vui mừng quá đỗi.
Lại có chính là thỉnh thoảng có thêm một số sự kiện lớn, ví dụ như xe đạp radio các loại, cuối cùng lấp đầy cái không gian nhỏ kia của cô, cho nên trong nhà mấy năm nay là thật sự không có để dành được bao nhiêu tiền.
Về phần tiền một đời trước để dành được... Lúc mẹ chồng cô tái giá mang đi một nửa tiền tiết kiệm trong nhà, tiền của cha chồng được đền bù ngược lại là một phần cũng không để lại.
Kiều Trà Trà nghĩ thầm, đừng nhìn người mẹ chồng này của cô không tim không phổi, dáng vẻ tình thương trên hết, nhưng ở phương diện này bà ta xem như là người thông minh. Sau khi kết hôn những số tiền kia bà ta cũng không động vào, càng không nói rõ trong tay mình có bao nhiêu. Bởi vì gả đến nhà họ Trần bà ta làm chủ, cho nên tiền kia càng tích lũy càng nhiều, năm nay lúc ăn tết còn vụng trộm nhờ Ninh Du tìm con đường giúp bà ta đem tiền đổi thành vàng, bây giờ chắc là giấu ở bên trong cục gạch nào đó.
Rất tốt, như vậy cô và Ninh Du cũng yên tâm, loại người này kiểu gì cũng có thể sống thật tốt.
Vừa nghĩ vừa đi, cô sắp đi đến trong nhà.
Vào thời khắc này, một trận tiếng ồn ào từ xa tới gần từ nhỏ đến lớn truyền tới, Kiều Trà Trà còn đang nghi hoặc có chuyện gì xảy ra, chỉ thấy góc rẽ có người vội vã chạy tới.
Là ai? Là thím Tần hàng xóm!
Chỉ thấy thím Tần thần sắc vội vàng, tóc có chút rối loạn, thiếu chút nữa không có bị sứt giày làm cho trượt chân!
"Ai, thím làm sao thế?" Kiều Trà Trà vội hỏi.
Thím Tần vừa trông thấy Kiều Trà Trà, chân mềm nhũn vịn bức tường bên cạnh, hoảng sợ nói: "Tiểu Kiều, các cháu, nhà các cháu..." Nói xong bà ấy dùng tay chỉ về phía sau.
Kiều Trà Trà sững sờ: "Nhà chúng cháu thế nào?" Cô ôm lấy con trai, đi nhanh lên.
"Một đám Cách ủy hội tới nhà các cháu!"
Vừa dứt lời, sắc mặt Kiều Trà Trà bỗng nhiên trắng bệch, bước nhanh đi lên phía trước.
-
Buổi chiều, ánh nắng nóng bỏng, thực vật bên đường bị chiếu đến héo rũ, tựa như nước bị bốc hơi sạch sẽ.
Mặt trời càng nhức mắt, muốn mở mắt nhìn bị mặt trời chiếu sáng tất cả đều phải nheo mắt lại mới được.
Bởi vì trên đường nóng bức, lại chính là thời gian làm việc, cho nên thời khắc này trên đường không có bóng người nào. Mà ở ngay cách đó không xa, trong hành lang bệnh viện, tiếng khóc tiếng huyên náo liên tiếp.
"Ồn ào cái gì, ai là người nhà của Kiều Trà Trà!"
Lúc mọi người ở đây đều bối rối, một vị bác sĩ từ trong phòng bệnh đi ra. Nhìn thấy cảnh tượng rối loạn ầm ĩ này, bà ấy nhíu nhíu mày.
Trong ngực thím Tần đang ôm Hoành Hoành không ngừng nức nở, vội vàng nói: "Người nhà không đến. Bác sĩ Tiểu Kiều sao rồi, nghiêm trọng không?" Vừa rồi lúc đưa tới bệnh viện sắc mặt Tiểu Kiều tái nhợt như trang giấy, nhìn thấy rất đáng sợ.
Trước đấy không lâu, Kiều Trà Trà về đến nhà nhìn thấy mảnh sân hỗn độn, mắt trợn trắng lên trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Cái choáng này rất khó lường, những người xét nhà phần lớn là người trẻ tuổi, rất nhiều người là thanh niên gần đó, sợ xảy ra án mạng, thấy tình cảnh này vội vàng kết thúc công việc chạy đi.
Tuy nói bị Cách ủy hội vào soát nhà họ Kiều lúc này khiến cho người ta tránh không kịp, nhưng hàng xóm nhiều năm, vào lúc Kiều Trà Trà té xỉu, đoàn người vẫn vội vàng đưa người đi bệnh viện.
Sau khi đến bệnh viện, đẩy vào trong phòng bệnh kiểm tra hơn mười phút, thế nên, bác sĩ mới ra ngoài.
Bác sĩ cau mày nói: "Người nhà Kiều Trà Trà không đến, cái này bảo tôi nói làm sao?" Bà ấy lật tờ giấy trong tay mà nhìn, lại cảm thán nói: "Cô ấy mang thai tám tuần, tình huống cũng không tốt lắm, nhập viện quan sát ba ngày, mấy ngày sau cảm xúc đừng có dao động quá lớn."
Thai phụ này rõ ràng là khí cấp công tâm, cộng thêm trời nóng nực, cũng may đưa đến bệnh viện nhanh, nếu không thật sự không nói chắc được.
"Mang thai rồi!" Đám người kinh hãi.
Đứa nhỏ này tới không khéo, nhà dột còn gặp mưa nữa!