Tả Đan Đan không hề lo lắng chút nào về việc có được ăn trứng gà hay không, hiện giờ cô đã có vườn trái cây, sau này cô phải nghĩ cách đổi lấy vài con gà con thả vào trong đó nuôi mới được, sau này chẳng phải sẽ ăn không hết trứng hay sao.
Chủ yếu là cô cảm thấy bà nội Tả có chút bất công.
Thông qua nhiều chuyện lúc trước có thể thấy được, bà nội Tả nghiêng về phía gia đình bác cả Tả Hồng Quân hơn. Lần nào cũng là đôi vợ chồng Tả Đại Thành chịu thiệt thòi.
Cho dù cô không phải là cháu gái đích thực của nhà họ Tả thì cô cũng không tránh khỏi việc có chút không phục. Trong lòng cô càng không muốn gọi bà ta là bà nội nữa.
Đến giờ đi ngủ vào buổi tối, Tả Hoan vẫn đang ngồi bóc vỏ trứng chậm rì ở trên giường. Tả Thanh ngồi ở bên mép giường khâu đế giày, thi thoảng lại lén lút liếc nhìn cô ta một cái, mũi còn hít hít.
Tả Hoan phát hiện cử chỉ nhỏ này của cô ta, khuôn mặt cô ta càng hiện lên vẻ đắc ý.
Trong cái gia đình này, chỉ mình cô ta có thể ăn trứng gà.
Cô ta lại liếc nhìn chiếc giường sát tường kia, nơi đó là chỗ ngủ của Tả Đan Đan.
Nhưng lúc này, chăn của Tả Đan Đan đã được trải ra, Tả Đan Đan đã rúc người vào trong chăn ngủ từ sớm, không hề bị ảnh hưởng bởi quả trứng của cô ta.
“Hừ!” Nhìn thấy đối thủ không thèm để ý đến bên này của mình, Tả Hoan cảm thấy nhàm chán, cô ta bỏ hết phần trứng còn lại vào miệng, kéo chăn nằm vào trong.
"Đốt đèn thế này làm sao mà ngủ được, dầu này không tốn tiền chắc." Tả Hoan bất mãn kêu lên.
Cô ta vừa dứt lời, Tả Thanh vẫn đang khâu đế giày liền nghiêng người thổi tắt đèn dầu, sau đó cũng dè dặt chui vào trong chăn, không dám hó hé một tiếng.
Ở bên này, Tả Đan Đan cũng có chút tức giận với cái thái độ để người khác tùy ý bắt nạt của Tả Thanh, nhưng quan hệ của cô và Tả Thanh còn chẳng tốt bằng quan hệ giữa Tả Thanh và Tả Hoan, cô không thể quản được chuyện này.
Lại đợi một lúc sau, khi chắc chắn rằng hai người kia đều đã ngủ, Tả Đan Đan đưa tay lên ngực, lặng lẽ nghĩ đến vườn trái cây. Trong nháy mắt, cô lại xuất hiện trong vườn trái cây một lần nữa. Lúc này sắc trời ở vườn trái cây vẫn còn sáng.
Bởi vì bà nội đã chuẩn bị rất kỹ càng, mấy thứ như bếp ga mà Tả Đan Đan cũng tìm thấy. Cô lấy nước từ trong giếng ở phía trước căn nhà gỗ nhỏ, dùng ấm thiếc nấu một ấm nước, sau đó chứa vào trong thùng rồi tắm nước ấm ngay bên ngoài căn nhà gỗ.
Dường như nhiệt độ không khí trong không gian này lúc nào cũng ấm áp.
Tả Đan Đan còn nhớ khi còn nhỏ, chỉ khi nào vào xuân bà nội mới đưa cô đến vườn trái cây, dường như lo lắng cô sẽ phát hiện ra điều bất thường.
Sau khi tắm nước ấm và còn dùng cả xà phòng, Tả Đan Đan cảm thấy cả người vô cùng thoải mái.
Thu dọn đồ đạc xong, cô xách giỏ đi kiểm tra mấy cái cây ăn quả.
So với những vườn trái cây thông thường thì vườn trái cây này không quá lớn. Kích thước của nó chỉ bằng năm sân bóng.
Tuy nhiên cây nào cây nấy đều trĩu quả, víu cả thân cây cong xuống đất.
Hơn nữa Tả Đan Đan phát hiện ra rằng không hề có quả thối nào trên mặt đất. Điều này chứng tỏ rằng quả trên cây sẽ không rụng bớt một phần như trong thực tế. Thậm chí những năm gần đây, chẳng có ai đến chăm sóc vườn trái cây này, quả trong vườn cũng không hề có dấu hiệu rụng đi, chứng tỏ khu vườn này không cần hái quả khi đến mùa thu hoạch.
Tả Đan Đan thậm chí còn nghi ngờ rằng cho dù cả đời này cô có không động đến thì quả vẫn có thể mọc trên cây mãi.
Tả Đan Đan thở phào nhẹ nhõm, nếu thực sự cứ đến mùa thu hoạch là phải hái quả thì chẳng phải cô sẽ mệt chết sao. Chủ yếu là hái quả xuống rồi, tạm thời cũng không có biện pháp xử lý, đến lúc đó còn lãng phí nữa.
Vật gia truyền mà bà nội để lại quả là thần kỳ!
Sau khi tuần tra lãnh thổ của mình xong, Tả Đan Đan liền rời khỏi vườn trái cây và trở về phòng. Lần trước cô đã phát hiện ra rằng thời gian ở trong vườn hẳn là đồng bộ với thế giới bên ngoài. Cô không thể ở trong đó quá lâu, nếu không chắc chắn sẽ bị người khác nghi ngờ.
Hơn nữa ngày mai cô phải lên thị trấn đón người nên còn phải dậy sớm nữa.
Sáng sớm tinh mơ, Lý Huệ đã đích thân gọi cô dậy từ bên ngoài.
“Giết tao đi, ồn chết đi được.” Tả Hoan bị đánh thức, lẩm bẩm một tiếng rồi ngồi dậy.