Tả Đan Đan vừa dứt lời, phía sau xe truyền đến một âm thanh mang theo vài phần châm chọc.
Tả Đan Đan không cần quay đầu lại cũng biết người phát ra âm thanh là ai. Người đánh xe phía sau chính là em họ của chú Thủy Sinh, cũng là một nông dân già chân chất thật thà, có thế nào cũng sẽ không phát ra thanh âm quái gở như vậy.
Hiển nhiên là thuộc về thầy Dương không giống người thường rồi.
Tả Thủy Sinh cũng nghe thấy thanh âm đó, nhưng nghĩ đến còn phải làm chính sự nên không nói gì nhiều, xem như không nghe thấy.
Đối với người như thế, Tả Đan Đan quyết định không để ý tới. Ngay cả đầu cũng không quay lại.
Thấy thái độ của Tả Đan Đan như vậy, trong lòng Dương Văn Tân bỗng dưng cảm thấy bản thân bị người ta xem thường. Một phần tử xấu có xuất thân là nhà tư sản, có tư cách gì cáu kỉnh với những thanh niên trí thức theo bọn họ xuống nông thôn chứ.
Còn luôn mồm làm công tác tư tưởng, cô ta xứng sao?
Tả Mộc Căn đánh xe ở phía sau thẳng tay quất roi xuống, xe ngựa rung lắc một hồi, Dương Văn Tân sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Tả Mộc Căn nghiến răng, thầm nghĩ, người nhà của ông Tả không thể bị người ta ức hiếp như vậy.
Dương Văn Tân bị dọa như thế một hồi cũng không dám phân tâm, nắm chặt lấy khung xe ngựa, lo lắng con ngựa mà lại tiếp tục xóc nảy, khiến anh ta ngã xuống nữa thì không hay lắm.
Trải qua hành trình gần hai giờ, xe mới đến trấn trên.
Lúc này ở bến xe bên trấn trên, một đoàn xe ngựa đã sắp đến, đều là mỗi thôn lại đây đón người, công xã có chút điều kiện, còn phái máy kéo lại đón, khiến ánh mắt hâm mộ của những xe ngựa khác đuổi theo xanh lè.
Ngay cả Tả Thủy Sinh cũng vừa rút tẩu thuốc ra vừa nhìn chằm chằm máy kéo sáng loáng, đỏ mắt nói, "Cũng không biết khi nào thôn chúng ta mới có thể mua cục sắt này. Nếu công xã mua được, lúc nào tôi muốn dùng cũng có thể mượn dùng, giờ cũng không cần xách hai con ngựa đến đây."
Thôn họ Tả, công xã ở đó gọi là công xã Đại Hà, cấu tạo và tính chất của đất đai cũng không tốt, sản lượng hàng năm sau khi nộp thuế lương thực rồi, cũng chỉ đủ để bản thân dân chúng ăn no. Có đôi khi thậm chí ngay cả lương thực nộp thuế cũng không gom được đồng đều, trong công xã nào có dư tiền mới mua đồ đắt tiền.
Tả Đan Đan nhìn ánh mắt đó của lão đội trưởng ánh lên vẻ trông mong, thầm nghĩ sản lượng lương thực trong công xã không cao, không biết cây ăn quả thì sao. Nếu có thể trở thành một ngành để trồng trọt, về sau người trong thôn cũng có thể trải qua những ngày tốt hơn.
Đáng tiếc bây giờ vẫn chưa được, hiện nay vẫn theo kiểu đoàn thể, chuyện này không phải chỉ một người có thể làm chủ được. Dù là lão đội trưởng cũng không thể.
Bây giờ năm 1974, chờ mở ra cải cách, còn phải đợi thêm nhiều năm nữa.
"Xe tới rồi."
Tả Đan Đan đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng thét to của đoàn người. Ngẩng đầu lên nhìn, mấy chiếc xe tải Đông Phong to lớn tiến thẳng vào. Phía sau phủ một tấm màn dày. Phía trước xe tải còn treo hoa đỏ thẫm, bên dưới là một biểu ngữ màu đỏ "Chào đón thanh niên trí thức vào công xã Đại Hà trấn Tiểu Sơn."
Xe vừa tới, những người tới đón người bắt đầu ồn ào tiến lên.
Không có cách nào, nếu như lúc bình thường bọn họ cũng không tích cực như vậy thì giờ ai bận rộn với công việc đồng áng luôn thiếu người đây. Có nhiều người, muốn trở về càng sớm càng tốt để thu hoạch nhanh một chút, đỡ đến lúc đó trời mưa khiến lương thực mới nát hết.
Nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt thế, Tả Đan Đan vừa kinh ngạc vừa thấy mới lạ, đi theo lão đội trưởng nhìn mấy người trẻ tuổi lục tục đi xuống.
Một bên còn có người báo tên.
"Lý Quốc An, Tô Thúy Thúy, Lưu Mẫn đi xuống thôn dưới chân núi, người ở thôn dưới chân núi có đến không?"
"Đến đây đến đây." Một ông già lập tức kéo một chiếc xe bò lại đây.
Ba thanh niên trí thức nhìn thấy xe bò dơ như vậy, trên mặt giãy dụa không thôi, vẫn bị người ta thúc giục đi lên.
"Ông ơi, khi nào chúng ta đi?" Tả Đan Đan nhìn thấy Tả Thủy Sinh án binh bất động, tò mò hỏi.
Tả Thủy Sinh bình tĩnh rít một hơi khói, "Gấp làm gì, cứ để đám thanh niên đó chờ, cháu không biết thôi, đám thanh niên từ thành phố tới rất kiêu ngạo, nếu chúng ta gấp rút đi sẽ bị người ta xem thường, trước cứ không để ý, để bọn họ biết sự lợi hại của thôn họ Tả chúng ta."
Lão đội trưởng còn đang đắc chí muốn ra oai phủ đầu. Tả Đan Đan ra vẻ bội phục Tả Thủy Sinh, khiến cho Tả Thủy Sinh vô cùng hưởng thụ, tần suất hút thuốc cũng nhanh hơn rất nhiều.
Bởi vì ở phía sau phần lớn bị ngăn cách, phía trước lại là một mảnh ồn ào, Tả Đan Đan bọn họ cũng không biết cuối cùng thanh niên trí thức bọn họ có được phân phối tốt không.