Tiếng nói vang dội phá vỡ đêm khuya yên tĩnh, vốn dĩ căn nhà tối thui, rất nhanh đèn dầu đã được thắp sáng.
Tả Thanh và Tả Hoan cũng bị dọa sợ, từ trên giường bò dậy.
"Ăn trộm ở đâu?" Tả Đại Thành và Tả Hồng Quân cũng cầm đòn gánh từ trong nhà vọt ra.
"Mẹ ta ơi——" Người trong viện tựa hồ không nghĩ tới đột nhiên làm ra động tĩnh lớn như vậy, sợ hãi hô to một tiếng.
"Anh, đừng đánh đừng đánh, là em."
Thấy đòn gánh trong tay Tả Đại Thành và Tả Hồng Quân, người nọ che đầu trốn ở góc tường.
Nghe được thanh âm, Tả Đại Thành và Tả Hồng Quân khí thế hung hăng lập tức ngây ngẩn, cầm đòn gánh nhìn người ở góc tường, "Thằng ba?"
Người ở góc tường bỏ hai tay xuống, lộ ra gương mặt bẩn thỉu của mình, " Anh, là em."
Tả Đan Đan nhìn một màn này cũng trợn to hai mắt.
Người nửa đêm trèo rào này lại là con thứ ba của bà cụ, chú ba của cô Tả Thành Tài!
Nhà lão Tả hơn nửa đêm gây náo loạn, hàng xóm cách vách nghe thanh âm cũng chạy tới giúp đỡ, sau khi Tả Đại Thành cùng Tả Hồng Quân liên tục nói không có chuyện gì, lúc này mới trấn an người ta rời đi.
Bà cụ Tả ngồi ở trong gian nhà chính, nhìn đứa con thứ ba của mình, giận đến mức dùng sức vỗ bàn.
Đứa con thứ ba của bà từ nhỏ đã không ngoan ngoãn, lớn lên thì càng không xong, suốt ngày không ra dodoofng làm việc, ba ngày hết hai ngày chạy đâu không thấy bóng dáng.
Lần này vừa đi ra ngoài đã mấy ngày, lúc trở lại biến mình thành một thằng ăn mày. Còn hơn nửa đêm trèo vào tường nhà mình, việc này cũng quá mất mặt.
Trong lòng Tả Thành Tài mới run lên một cái, "Mẹ, con đây cũng là vì để cho nhà mình có được cuộc sống tốt."
"Vậy mày làm gì hơn nửa đêm trèo tường?"
Mặt Tả Thành Tài lộ vẻ lúng túng, nhìn bọn tiểu bối trong nhà. Trong miệng ấp úng không muốn nói chuyện.
Bà cụ Tả cố ý không để cho anh ta tốt hơn, cả giận, "Sao, mày dám làm, còn sợ mất mặt?"
Tả Thành Tài vội vàng lắc đầu, "Mẹ, con cũng không có cách nào. . ."
Thì ra trước đó Tả Thành Tài đi ra ngoài là vì trong lúc vô tình nghe được người khác nói, đi theo người ta chạy xe là có thể kiếm tiền. Vì vậy anh ta liền nghĩ đủ mọi cách để có được liên lạc của một tài xế chạy xe hàng, đi theo người ta. Thật ra thì cũng coi là bảo vệ người ta.
Thời đại này mặc dù trị an tốt nhưng bởi vì cuộc sống của mọi người rất kém nên luôn có một số người trốn trong rừng núi mà liều mạng, chuyện này khó lòng phòng bị, tài xế chạy xe hàng cũng thích tìm một người trẻ tuổi cường tráng như Tả Thành Tài đi theo.
Bắt đầu còn rất tốt, chạy theo hai ngày, kiếm được một khoản nhỏ.
Tả Thành Tài còn định làm tiếp, kiếm một khoản ngon lành, kết quả nửa đường đúng là gặp bọn cướp. Vất vả lắm mới giữ được cái mạng nhưng tiền thì không.
Không chỉ như vậy, tài xế xe hàng người ta cảm thấy Tả Thành Tài làm bảo vệ không tốt, phải chịu trách nhiệm, không cho đi. Tả Thành Tài nhìn thân thể cường tráng thật ra thì không biết làm gì cả, sức lực còn không bằng người lái xe, không còn cách nào, chỉ có thể đổi tất cả đồ trên người ra tiền đền cho người ta. Thiếu chút nữa là ở truồng chạy về.
Trên đường không có tiền, chỉ có thể một đường xin cơm trở lại nên mới trở nên hết sức chật vật. Anh ta lo lắng bị người chê cười, vì vậy không thể làm gì khác hơn là nhân lúc trời tối mới trở lại, ai biết bị cháu gái trong nhà phát hiện. Còn ầm ĩ một trận như thế.
Nghe Tả Thành Tài nói những gì đã trải qua, Tả Đan Đan cảm thấy hào hứng. Nhìn chú ba từ trên trời rơi xuống này, hai mắt cũng sáng lên.
Cách làm này của Tả Thành Tài, vào thời đại này, là phản bội lại những gì kinh sách dạy, không có công việc chính đáng. Nhưng dưới cái nhìn của Tả Đan Đan, đây quả thực là ánh mắt vượt mức quy định, vừa dũng cảm vừa gan dạ.
Nếu không phải xui xẻo đụng phải bọn cướp thì không chừng người ta còn có thể kiếm được một khoản tiền trở về.
"Chú ba, làm sao chú lại nghĩ ra cách kiếm tiền này?" Tả Đan Đan đối với ánh mắt vượt qua người thông minh ở thời đại này, cảm thấy rất tò mò.
Nhìn vẻ bội phục trong mắt cháu gái, Tả Thành Tài nhất thời phấn khởi nói, "Quan hệ của chú ba cháu nhiều lắm, ngay cả trong huyện cũng có người quen. Cháu không biết chứ những tài xế lái xe hàng kia kiếm tiền nhiều lắm, trừ cầm tiền lương, bình thường còn có thể mang đồ giùm người ta, trong tay cũng kiếm thêm được một khoản tiền . . ."
"Bác nói này Đan Đan, cháu đây không phải cho rằng chú ba cháu làm như vậy là đúng chứ, cháu làm như vậy không phải là hại chú ba cháu sao?" Từ Phượng Hà nói bằng giọng điệu quái gở.
Đối với chuyện Tả Thành Tài kiếm tiền, Từ Phượng Hà không tin, nếu thật sự có thể kiếm tiền thì còn có thể trở về với bộ dạng thảm như thế sao?
Hơn nữa nhiều năm qua, chú em chồng này của bà ta căn bản chưa từng kiếm được một đồng tiền nào, lời anh ta nói cũng không đáng tin.
"Đan Đan, con trở về phòng đi." Tả Đại Thành vội vàng nói.
Tả Đan Đan nhìn ông một cái, ý thức được gì đó, thấy sắc mặt bà cụ Tả không tốt trợn mắt, biết lúc này không phải lúc nói chuyện, gật đầu một cái, sau khi tỏ vẻ thương mà không giúp được gì với Tả Thành Tài xong, liền vội vàng trở về phòng.
Dù sao chú ba là con ruột của bà nội, cũng không thể cắt đứt chân chú được.
Tả Đan Đan mới vừa trở về trong phòng thì nghe được trong nhà chính truyền tới tiếng kêu như tiếng giết heo.
"Mẹ, con sai rồi, con không dám nữa! A—— "
Tả Đan Đan run lập cập, nằm ở trong chăn.
Rất nhanh, Tả Hoan và Tả Thanh cũng trở lại. Tả Thanh hiển nhiên là bị giật mình, sắc mặt có chút sợ hãi. Tả Hoan thì mang theo mấy phần cười trên sự đau khổ của người khác.
Tả Đan Đan đối với loại thái độ này của cô ta cũng không cảm thấy kỳ quái, Tả Thành Tài lớn hơn bọn họ không bao nhiêu, cộng thêm từ nhỏ bị đánh là chuyện bình thường như cơm bữa, bọn tiểu bối trong nhà cũng không có xem anh ta làm trưởng bối.
Ngay cả nguyên chủ cũng xa lánh ông chú này.
Mặc dù ầm ĩ một đêm, sáng sớm ngày thứ hai, người nhà vẫn dậy thật sớm.
Tả Đan Đan nghe được động tĩnh thì cũng dậy theo. Hôm nay cô phải ra đồng làm việc. Cùng đi làm vậy, cũng là không thể tới trễ được, bằng không sẽ bị trừ điểm công.
Lần này bà cụ Tả không cần đi, đổi Tả Đan Đan và Từ Phượng Hà đi. Ngoài ra còn có thêm Tả Thành Tài sưng mặt sưng mũi.
Bà cụ ngược lại nghĩ đến anh ta phải đi làm nên không đánh chân anh ta mà đánh mặt anh ta.
Tả Thành Tài gánh đòn gánh, đang rên rỉ than thở, thấy cháu gái lớn đi ra, ánh mắt sáng lên."Đan Đan, tới, hai chú cháu mình đi."
Nghe được anh ta nói hai chữ chú cháu, Tả Đan Đan chịu đựng không liếc anh ta một cái. Nhưng mà ở trước mặt trưởng bối cũng không tiện làm mất mặt ông chú nhỏ này, cầm liềm đi theo bên cạnh anh ta.
Lúc đi ngang qua Từ Phượng Hà, bà ta nặng nề hừ một tiếng, gương mặt đen giống như bao công.
Người nhà lão Tả đi ra ngoài, dưới gốc cây hòe già liền truyền tới ba tiếng chuông vang đội. Đây là âm thanh triệu tập đoàn người đi làm.
Dưới cây hòe già, lão đội trưởng Tả Thủy Sinh đứng ở trên một gò đất, thét lên, "Các hương thân, trong thôn ta đón mấy vị thanh niên tri thức, chúng ta cùng chào đón nào."
Một trận tiếng vỗ tay vang đội vang lên, đoàn người cũng nhìn mấy gương mặt trẻ tuổi bên cạnh lão đội trưởng, thanh niên trong thành không giống với thanh niên nông thôn bọn họ, dáng dấp trắng trẻo, vừa nhìn là biết không biết làm việc.
Ngay cả Lý Huệ và Tả Đại Thành cũng đi bên kia nhìn một cái. Chẳng qua là thần sắc của Lý Huệ tựa hồ dừng lại một chút, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào bên kia.