"Được rồi, Đan Đan nói đúng, làm việc gì đều là do trong đội sắp xếp. Nếu ai không phục thì nói ra. Từ Phượng Hà, cô nói cô không đồng ý, vậy cô xem đầu đứa bé Đan Đan kia, nếu cô cũng muốn được phơi lúa mì như Đan Đan thì tìm một cục đá đập lên đầu cho ra vết thương, tôi sẽ lập tức sắp xếp cho cô. Đều là bà con trong thôn nhà họ Tả chúng ta, có thể giúp đỡ một người thì một người, nếu ai cũng so đo giống như cô vậy thì lúc tôi phân lương thực còn có thể dựa theo "sáu người bốn công" mà phân sao? Không làm việc thì không phân lương thực?"
Tả Thủy Sinh rốt cuộc là làm đội trưởng, một câu nói liền nói vào trong tim bà con. Nhà ai còn không có người già con nít chứ, nếu so đo nhiều như vậy thì người già con nít kia còn có cơm ăn hay không.
"Đúng vậy, đều là bà con trong thôn, tôi cũng không so đo, đây làm bác gái còn so đo, có điên rồi không?"
Có người trong nhà nhiều con nít liền bắt đầu ồn ào.
Tả Hồng Quân vốn cũng không quan tâm mấy đến lời nói của Tả Thủy Sinh, ngồi ở phía dưới bực bội không lên tiếng mà hút thuốc, cũng không để ý bên ngoài xảy ra chuyện gì, dù sao sắp xếp xong công việc đi làm là được.
Không nghĩ tới, Từ Phượng Hà lại chọc nhiều người tức giận như vậy, nhất thời cảm thấy mất mặt, cả giận nói, "Tôi thấy bà ba ngày không đánh vỡ miếng ngói trong nhà, có phần cho bà nói chuyện sao."
Từ Phượng Hà bị đám người nói đến trong lòng nổi giận, lại bị Tả Hồng Quân làm mất mặt mũi mình ở trước mặt nhiều người như vậy, nhất thời thẹn quá thành giận, chỉ Tả Hồng Quân nói, "Ông đúng là cái đồ không có lương tâm, tôi, sao tôi số khổ vậy chứ."
"Mẹ, mẹ đừng khóc." Tả Thanh nhỏ giọng an ủi.
"Cút, đều là đám sao chổi chúng mày làm hại." Từ Phượng Hà hung hãn đẩy cô ta một cái. Khiến Tả Thanh lảo đảo một cái.
May mà ở phía sau có người tay chân lanh lẹ đỡ lấy cô ta.
Nhìn cảnh tượng ầm ĩ này, mặt Tả Thủy Sinh đen giống như than.
"Đương đương đương ——" Hung hăng gõ chiêng một hồi, "Được rồi, giải tán, đi làm đi. Nếu ai không đi thì trừ điểm công người đó."
Vừa nghe muốn trừ điểm công, đoàn người cũng không dám nấn ná, tốp ba tốp năm nhanh chóng đi về nơi làm việc của mình.
Rất nhanh, trên sân chỉ còn lại đám người nhà lão Tả.
Lý Huệ lo lắng nhìn con gái nhà mình một chút, vừa quay đầu nhìn phương hướng thanh niên tri thức đã bị Tả Đại Thành kéo đi hai bước, lúc này mới đầy bụng tâm sự cúi đầu đi theo Tả Đại Thành cùng đi làm việc.
Tả Thủy Sinh nhìn hai người Từ Phượng Hà vẫn còn đang lôi lôi kéo kéo, cả giận, "Từ Phượng Hà, cô không muốn làm việc đúng không, sau này lương thực của sáu người cũng không chia cho cô. Chuyện này tôi vẫn có thể làm chủ."
Bình thường Từ Phượng Hà không đến làm việc, ông mở một con mắt nhắm một con mắt cho qua. Nhưng trước mặt nhiều người như vậy làm mất mặt mình, ông cũng không thể nhẫn nhịn nữa.
Bình thường Từ Phượng Hà mặc dù cay cú, không coi Tả Thủy Sinh ra gì đó là vì Tả Thủy Sinh không so đo với bà ta. Nhưng nếu Tả Thủy Sinh so đo thì bà ta cũng không dám chống đối thật.
Chỉ có thể cắn răng, hung hăng trợn mắt nhìn Tả Đan Đan, Tả Đan Đan cho bà ta một cái mặt quỷ khiến bà ta tức giận thiếu chút nữa phát điên tại chỗ.
Vẫn là bị Tả Hồng Quân dùng sức hung hãn kéo một cái, mới bất đắc dĩ rời đi.
"Ông kéo tôi làm gì." Ra đồng, Từ Phượng Hà đỏ mắt lên vì tức.
"Cũng là người một nhà, bà ầm ĩ cái gì?" Tả Hồng Quân không nhịn được nói.
Từ Phượng Hà chống nạnh, "Gì mà kêu tôi ầm ĩ, tôi chỉ nói một câu, ông xem thằng hai và thằng ba nói chuyện với tôi thế nào đi. Ông cũng không nhìn một chút, hai anh em kia chính là một lòng, ai để ông vào trong mắt. Tôi dù gì cũng là chị dâu, tôi còn một câu cũng không thể nói. Cũng chỉ có người đầu óc như ông mới yêu thương đám em như bọn họ."
Tả Hồng Quân vừa nghe thấy vậy, động tác hút thuốc lá dừng một chút, sau đó hung hăng rít một hơi.
Lời nói này của vợ ông ta không sai. Không cần biết kiểu nào, ông ta cũng là anh cả, nhưng thằng hai và thằng ba đều không để ông ta vào trong mắt.
Thấy ông ta không lên tiếng, Từ Phượng Hà lại cắn răng nói, "Tôi không quan tâm, đợi khi tìm được cơ hội, tôi sẽ nói chuyện tách ra."
"Nhà này, phải chia ra."
Trên sân phơi, Tả Đan Đan vừa đang làm việc vừa hát khẽ một khúc ca.
Tối hôm qua sau khi biết phải đi làm việc, cô đã chuẩn bị tinh thần chịu khổ. Không nghĩ tới hôm nay được phân công việc nhàn nhã như thế. Chỉ mang lúa mì ra phơi, đảo qua đảo lại là được, thuận tiện tuốt hạt lúa mì đã phơi khô. Công việc này mặc dù rất phức tạp nhưng không tốn sức, đối với cô bây giờ mà nói là thích hợp.
Bên cạnh mấy nữ thanh niên tri thức lại không thoải mái như cô. Đều là lần đầu tiên làm ruộng. Những cọng lúa này đều có chút châm tay, lúc tuốt ra, khó tránh khỏi lòng bàn tay bị bong tróc.
Làm một hồi, cảm thấy cả người không thoải mái.
Tô Tuyết nhìn bàn tay bị tróc những lỗ nhỏ, ánh mắt tủi thân hơi đỏ lên, nhìn những người khác còn đang vùi đầu làm việc, cô ta liếc mắt nhìn Tả Đan Đan còn đang hát khẽ. Tựa hồ làm ra một quyết định, bước chậm đi về phía bên cạnh cô.
"Đồng chí Tả Đan Đan, tôi thấy người trong thôn cô đối xử với nhà các cô thật là bảo vệ, các cô không phải là thành phần không tốt sao, sao đám người kia đều đối xử với các cô tốt như vậy?"