Những thanh niên trí thức nữ khác cũng đang ăn bánh ngô mà trong đội phân cho bọn họ, nhìn thấy Tả Đan Đan một tay cầm bánh mì loại lớn, một tay cầm trứng gà, trong miệng không khỏi nuốt một ngụm nước miếng.
Đừng thấy bọn họ đều ở trong thành phố, kỳ thật cơ hội có thể ăn trứng gà cũng rất ít.
Thấy Tả Đan Đan có thể ăn trứng gà, trong lòng ít nhiều cũng có chút bất bình.
Lý Hồng Binh cắn một miếng bánh ngô, nghiến răng nghiến lợi nói, "Đúng là dáng vẻ của tiểu tư sản."
Tô Tuyết nhìn thấy trứng gà trong tay Tả Đan Đan, trong mắt sáng rọi.
Cho đến trưa, tinh thần Lý Huệ đã có hơi hốt hoảng, lúc thu lúa, suýt chút nữa đã bị cắt trúng tay. Tả Đại Thành nghĩ rằng bà ta mệt, có chút đau lòng bà ta, “Em đi nghỉ ngơi một lát đi, dù sao cũng là khoán đến cả một hộ gia đình, chúng ta đúng hạn làm xong là được."
"Không sao, còn nhiều như vậy, chỉ dựa vào mình anh làm sao thu hết được."
"Anh thấy em không có vẻ mệt mỏi, hay là nghỉ tí đi, bằng không lại cắt vào tay."
Lý Huệ cầm lưỡi liềm, có chút rối rắm nói, "Đại Thành, không phải em mệt, em đang nghĩ một chuyện. Vừa nãy, em thấy Tiểu Tuyết."
"Cái gì?" Tả Đại Thành vừa nghe cái tên này, cũng sửng sốt một hồi, "Em nói là, anh cả…"
Lý Huệ gật đầu. Có chút kích động nói, "Tuy rằng lúc lớn có hơi không giống trước đây nhưng vẫn có nét. Đứa nhỏ này lớn lên giống chị dâu, em nhớ rõ mà. Nhiều năm không gặp, không nghĩ tới đứa bé này cũng đến thôn họ Tả."
Tả Đại Thành vừa nghe vậy, vui vẻ nói, "Vậy tốt lắm, không phải anh cả vẫn nhớ thương nó sao? Nếu biết đứa nhỏ này cũng đến thôn họ Tả, chắc chắn rất vui."
Lúc trước ở nhà họ Lý chịu khổ, chị dâu của Lý Huệ Quách Thái Bình không chút do dự ly hôn rồi dẫn theo đứa nhỏ, rất nhanh mất đi tin tức.
Những năm gần đây, người họ Lý vẫn lo lắng cuộc sống của hai mẹ con.
Tuy rằng khi đó Quách Thái Bình lựa chọn ly hôn nhưng người họ Lý cũng không trách bà. Thay vì cả một nhà phải chịu khổ, có thể đi bớt một người thì một người.
Hơn nữa Lý Tuyết còn là con gái duy nhất của Lý Văn Khiêm, đương nhiên là hy vọng cô đừng đi theo chịu khổ.
Cho nên Lý Huệ vừa nhìn thấy Tô Tuyết, tâm tình rất phức tạp. Muốn nhận lại người thân, lại lo lắng sẽ gây phiền phức cho Tô Tuyết.
"Anh phải tìm một cơ hội nói chuyện này với anh cả, xem suy nghĩ của anh ấy thế nào. Bây giờ chúng ta không cần đi tìm Tiểu Tuyết. Tránh để người ta biết nó có quan hệ với chúng ta."
Tả Đại Thành nghĩ đến tình cảnh bây giờ của cha mẹ vợ và anh vợ, cũng hiểu rằng hiện tại nói ra thì không thích hợp.
Từ sáng sớm, mãi cho đến hơn hai giờ chiều, Tả Thủy Sinh mới gõ chiêng tan ca, gõ liên tục hai tiếng.
Nghe thấy tiếng chiêng, lúc này đoàn người mới vô cùng phấn khởi chạy từ trong ruộng về đến nhà.
"Đứa nhỏ Tiểu Thẩm này không tệ, mới ngày đầu làm việc, kỹ năng đã không kém lão già này là bao." Mấy ông chú dẫn nhóm thanh niên trí thức nam này vào trong thôn, cứ khen mãi.
"Vẫn là các chú dạy giỏi, về sau còn phải đi theo các chú học nhiều." Thẩm Nhất Minh lộ ra nụ cười ấm áp, anh lớn lên anh tuấn, dáng người cao ngất, nhìn đã biết là một chàng trai rất hiền lành, làm cho mấy ông nông dân rất thích.
Mấy người nói nói cười cười cả một đường, những thanh niên trí thức nam khác cũng xen vào vài câu.
Lý Thần Lượng bướng bỉnh phun cọng rơm ra, "Làm bộ làm tịch."
"Anh Lượng, em cảm thấy người ta không tệ lắm đâu, cho dù làm bộ, vậy cũng phải có bản lĩnh." Cao Vĩ nói theo lương tâm.
Anh ta ở chung một viện với Lý Thần Lượng, quan hệ không tệ.
Lý Thần Lượng hừ một tiếng, nhưng không tiếp tục tranh luận nữa, nhìn thấy người phía trước càng đi càng xa, anh ấy ra hiệu với Cao Vĩ, hai người thả chậm tốc độ, kéo dài khoảng cách với những người phía trước.
Thừa dịp không ai chú ý, liền chạy qua bên sân phơi lúa.
"Anh Lượng, làm gì vậy?" Cao Vĩ tò mò hỏi.
Sắp đến giờ cơm rồi, ai lại chạy vào sân phơi lúa. Hơn nữa, mệt mỏi cả ngày hôm nay. Anh ta còn hận không thể nằm lên giường ngủ ngay đây.
"Xuỵt ——" Lý Thần Lượng híp mắt lắc lắc ngón tay, tiếp tục dẫn anh ta đi vào sân phơi lúa. "Chỉ ăn có một chút, vốn không đủ. Sáng nay tôi đói đến nỗi ngực dán vào lưng."
"Vậy anh còn không mau đi ăn cơm. Chạy vào đó làm cái gì?"
"Đi ăn chứ gì nữa. Hôm nay nhiều người, tôi cũng chưa có cơ hội ăn cho đã. Hôm nay tôi nhìn thấy ở trong sân phơi lúa ngoại trừ lúa mạch, còn có cây ngô nữa. Tôi lấy một chút về, buổi tối lén đốt lửa nướng lên, về sau cũng có thể lấp đầy bụng. Hơn nữa tôi biết rõ, lần này tuy rằng chúng ta tham gia thu hoạch, nhưng phần lương thực thu được cũng không phân cho chúng ta. Khi trước mượn lương thực của công xã, vốn cũng chẳng đủ cho chúng ta ăn. Chờ sau ngày mùa, chúng ta sẽ phải chịu đói. Bây giờ không nhân cơ hội trữ một ít, về sau đợi gặm vỏ cây đi."