Thấy Tả Đan Đan đi ra, Lý Huệ có chút áy náy nhìn Tả Đan Đan, tựa hồ muốn nói chuyện, nhìn bà cụ Tả đang cởi chìa khóa ở bên cạnh, cứ thế không tiện mở miệng. Bởi vì giai cấp của bà không tốt nên bà cụ cũng không thích bà thân thiết với bọn nhỏ cho lắm.
Bà cụ Tả cởi chìa khóa treo trên đai lưng đưa cho Từ Phượng Hà cũng từ trong nhà đi ra.
"Mấy ngày nay cả nhà đều mệt mỏi, buổi trưa bổ mấy miếng bí rợ chưng chống đói."
Từ Phượng Hà nhận lấy chìa khóa, cười nhe răng không thấy mắt. Mặc dù bà ta không thích làm việc nhưng việc làm cơm này bà ta chỉ mong ngày nào cũng làm. Vừa xào thức ăn còn có thể vừa lén lút ăn mấy miếng, ăn cơm cũng có thể ăn nhiều hơn người khác nửa chén cơm. Nếu không phải nhà bà cụ quản lý chìa khóa phòng bếp thì bà ta đã sớm chạy vào phòng bếp nấu cơm rồi, thừa dịp nhà không có người còn có thể ăn nhiều một chút đó.
Tả Đan Đan thấy dáng vẻ bà ta cười híp mắt, cũng cười theo, "Bác gái, cháu giúp bác làm việc nhé."
Tả Đan Đan xung phong nhận việc cùng Từ Phượng Hà nấu cơm, thứ nhất là cố tình phá hỏng cái tính toán chi li của Từ Phượng Hà, dẫu sao trong trí nhớ, Từ Phượng Hà làm không ít chuyện chia rẽ ly gián, thứ hai là tránh hai vợ chồng Tả Đại Thành.
Mặc dù cô thừa kế trí nhớ của nguyên chủ nhưng ở trong lòng vẫn xem bọn họ là người xa lạ. Không biết làm sao đối mặt với bọn họ.
Từ Phượng Hà không vui nói, "Sao có thể để cho cháu đi theo nấu cơm chứ, vết thương trên ót cháu không phải còn chưa khỏe hẳn sao, đi nghỉ ngơi đi, bác sai chị Hoan Hoan của cháu làm là được rồi." Vừa nói xong thì hướng về phía căn phòng kêu lên, "Hoan Hoan, đi ra giúp mẹ nấu cơm."
"Mẹ, con đau bụng." Trong cửa sổ truyền tới một âm thanh yếu ớt.
Từ Phượng Hà nhất thời xụ mặt.
Đứa con gái út này cái gì cũng tốt, chỉ có một khuyết điểm duy nhất đó là lười.
Ngược lại là Tả Thanh luôn im lặng lại nhỏ giọng nói, "Mẹ, nếu không con giúp mẹ nấu cơm nhé." Trên gương mặt hơi đen của cô ấy mang theo vẻ lấy lòng.
Tả Đan Đan nhìn cô chị gái lớn hiền lành này thì trong lòng ít nhiều có chút thương cô ấy. Toàn bộ nhà lão Tả này, người đáng thương nhất chính là cô gái này.
Cha không đau mẹ không thương, không chỉ làm việc làm nhiều mà còn không được khen một câu.
Trong lòng Từ Phượng Hà đang không vui, nghe được lời này của con gái, lập tức tìm được chỗ để trút giận, "Tôi nào dám trông cậy vào chị chứ, làm cái gì, chỉ biết phá của."
Vừa nói, vừa nhìn gương mặt hơi đen của con gái lớn, trong lòng liền càng thêm không thoải mái. Lúc trẻ bà ta dù gì cũng là một cành hoa trong thôn, nếu không cũng không sinh được đứa con gái út lanh lợi xinh xắn như thế, nhưng con gái lớn thì ngược lại, dáng dấp vừa đen vừa thô, đầu óc còn ngốc, bà ta không nhờ được vào con nhóc này.
Có lẽ là bên này ầm ĩ quá lớn, bà cụ Tả lau sạch mặt, nghiêm mặt nói, "Ầm ĩ cái gì hả, không phải chỉ là làm một bữa cơm sao, người nào thích làm thì làm, cãi nhau cái gì mà cãi."
Năm xưa ông cụ Tả đã qua đời, bà cụ nuôi ba đứa con trai lớn lên, địa vị trong nhà không bình thường. Bà vừa mở miệng, Từ Phượng Hà cũng không dám lên tiếng nữa.
Tả Hồng Quân luôn bực bội không lên tiếng rút tẩu thuốc ra, lúc này cũng ngẩng đầu lên, "Tôi nói bà đây làm vợ, bảo bà đi làm cơm thì nhanh đi làm đi. Còn chê trong nhà này không quá xui xẻo hả."
Hai người Lý Huệ ở bên cạnh nghe lời này, trên mặt ít nhiều cũng có chút không được tự nhiên.
Bọn họ cũng biết, cái từ xui xẻo trong miệng anh cả này thật ra thì chính là nói chuyện bị nhà họ Lý liên lụy mất vị trí Đại đội trưởng.
"Hay là em làm cơm cho, em giúp chị dâu nấu cơm." Lý Huệ vội vàng nói.
"Thôi, vẫn là tôi cùng Đại Nha làm cơm, cũng không dám làm phiền cô." Từ Phượng Hà lập tức trả lời một câu. Phần tử tư sản làm cơm, bà ta cũng không dám ăn, biết đâu ăn rồi lại xảy ra vấn đề.
Lý Huệ nghe nói như vậy cũng không dám lên tiếng.
Bà cụ Tả hừ một tiếng, "Được rồi, nên làm cái gì thì đi làm cái đó, đừng có tụm hết lại một chỗ."
Nói xong thì trực tiếp chui vào trong phòng đất gạch. Đó là chỗ ở của bà cụ, đồng thời cũng là kho lương của cả nhà lão Tả, không được bà cụ cho phép thì không ai được đi vào.
Từ Phượng Hà thấy bà cụ đi rồi, khí thế lập tức dâng cao, "Đại Nha, đi vào phòng nấu cơm đi. Phòng bếp nhà lão Tả chúng ta cũng không phải là ai cũng có thể đi vào."
Nói xong bà ta đắc ý mở cửa phòng bếp ra, ngẩng đầu đi vào phòng bếp, Tả Thanh cúi đầu đi theo phía sau.
Tả Đại Thành thở dài, kéo kéo Lý Huệ, "Trở về phòng nghỉ ngơi một hồi, buổi chiều còn phải làm việc nữa."
Lý Huệ gật đầu một cái, sau đó nhìn về phía Tả Đan Đan, muốn nói lại thôi.
Tả Đại Thành biết tâm tư của bà, hướng về phía Tả Đan Đan nói, "Đan Đan, đi vào trong phòng, cha có lời muốn nói với con."
*Mọi người thấy hay thì cho Mộc xin like hoặc tim nhé <3