Sau khi hẹn với Lý Thần Lượng buổi tối xong việc gặp mặt tại sân đập lúa, lúc này Lý Thần Lượng mới cùng với Cao Vĩ trở về.
Còn việc Lý Thần Lượng có tiết lộ chuyện này cho người khác hay không, Tả Đan Đan không hề lo lắng.
Thứ nhất, dù sao cô cũng là người dân ở đây, Lý Thần Lượng là một thanh niên trí thức mới tới, lời nói chẳng lẽ lại đáng tin cậy hơn tay anh chị như cô sao? Thứ hai, nếu Lý Thần Lượng muốn tìm cô đổi lương thực, chuyện này nhất định phải giữ bí mật.
Bên khác, Lý Thần Lượng đút tay vào túi quần ung dung đi tới chỗ nhóm thanh niên trí thức.
Cao Vĩ hơi lo lắng “Cô nhóc kia sẽ không nói chuyện này cho người khác chứ?"
Lý Thần Lượng thở ra một tiếng, "Cô nhóc này không giống Lý Hồng Binh bướng bỉnh ngoan cố, cô ấy xảo quyệt lắm, yên tâm đi. Nếu không sai thì sau này khẩu phần lương thực của chúng ta đều dựa vào cô ấy rồi."
Cao Vĩ lúc này mới yên tâm, thở dài nói, "Anh nói xem, làm việc thì làm việc đi, ngay cả cơm cũng không cho chúng ta ăn no, nếu không phải anh nhắc nhở em, em vẫn thật không biết sau ngày mùa phải sống ra sao."
Cuộc sống của bọn họ ở thành phố đều khá tốt, ngày thường muốn ăn no là không thành vấn đề. Cho nên tới nơi này, căn bản liền không nghĩ tới chuyện vặt vãnh như thế này. Sớm biết sẽ xảy ra cái loại tình huống vớ vẩn này, thì lúc trước bọn họ thế nào cũng sẽ không đến cái nơi rách nát này.
Lý Thần Lượng ngược lại không suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ là nghĩ tới hôm nay lại bị một cô nhóc trêu chọc, luôn cảm thấy trong lòng hơi kỳ quái.
"Cô nhóc này..." Anh ấy khẽ cười một tiếng.
Trải qua hơn nửa ngày làm việc, những thanh niên trí thức mới tới đều đã mệt mỏi gục xuống, sau khi cơm nước xong liền ở trong phòng nằm bò trên giường.
Tô Tuyết nằm trên giường một hồi, lại từ trên giường ngồi dậy, mang giày vào đi ra cửa.
Lý Tố Lệ nhìn cô ta muốn đi liền gọi, "Tô Tuyết, cô đi đâu vậy, chờ lát nữa phải đi làm việc, cô đừng tới trễ đó."
Tô Tuyết cũng không quay đầu lại.
Lý Hồng Binh hừ một tiếng, “Cô quản như vậy nhiều làm gì, người như cô ta yếu ớt như thế, tôi cũng hoài nghi cô ta có phải là phần tử xấu trà trộn vào giai cấp công nhân chúng ta không kìa. Nhìn cái điệu bộ tiểu tư sản thường ngày của cô ta mà xem.”
Nói xong vừa liếc nhìn Lưu Lỵ Lỵ bên cạnh đang tô vẽ gì đó lên mặt, "Cả ngày chăm chút gương mặt đó, làm dáng như vậy, trừ quyến rũ người ra thì có ích lợi gì?"
Lưu Lỵ Lỵ lạnh lùng nhìn cô một cái, xoay người lại, tiếp tục tô tô vẽ vẽ các thứ lên mặt.
Lý Tố Lệ nhìn các cô như vậy, mặt mày ủ dột thở dài.
Ỏ nhà họ Tả, Lý Huệ đang mài liềm, nghe thấy tiếng than thở của Từ Phượng Hà phát ra từ trong phòng, không lên tiếng gì.
Đột nhiên, cổng trước sân có tiếng gõ cửa, bà ta ngẩng đầu nhìn lên, Tô Tuyết liền thò đầu vào.
“Tiểu Tuyết?” Lý Huệ nhỏ giọng kêu lên, vội che miệng lại, sau đó quay đầu lại nhìn trong nhà một cái, thấy người trong phòng không đi ra, bà ta vội vàng bước ra ngoài.
Lúc này các thôn dân đều ở trong nhà đang chuẩn bị ra ngoài, Lý Huệ cũng không dám để người khác nhìn thấy bọn họ gặp gỡ nhau, liền kéo Tô Tuyết đến rừng cây nhỏ phía sau gặp mặt.
"Tiểu Tuyết, đúng là cháu rồi. Buổi sáng cô gặp cứ nhìn thấy rất giống cháu."
Lý Huệ vui vẻ nói. Bà còn định chờ sau ngày mùa, thời gian thong thả sẽ đến nông trường thăm cha mẹ và anh trai một chút, thuận tiện kể chuyện của Tiểu Tuyết.
Tô Tuyết cắn cắn môi, "Cô."
"Gặp được cháu là tốt rồi, những năm này cháu và mẹ sống như thế nào? Tại sao không có tin tức gì cả, mọi người cũng đang lo lắng cho hai người." Lý Huệ mặt đầy lo lắng nói.
Người nhà họ Lý vốn không nhiều, bây giờ lại gặp đại nạn, có thể gặp được người thân ở nhà mẹ đẻ ngay trước mặt, bà ta cũng cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Tô Tuyết hít mấy hơi, khóe mắt cũng đỏ, "Những năm nay mẹ con cháu sống không tốt lắm. Mẹ cháu lừa cháu bảo đưa cháu ra ngoài chơi, sau đó lại một đi không trở lại, sau đó mới biết nhà xảy ra chuyện, ba mẹ cũng ly dị. Mẹ vì muốn chuyển hộ khẩu cho cháu nên đã kết hôn với một công nhân ở lò mổ rồi."
Nghe được mẹ Tô Tuyết đã tái giá, Lý Huệ hơi sửng sốt, ngay sau đó cũng đã tỏ tường. Thời đại này xuất thân của bọn họ như vậy, lại mang theo một đứa bé, cuộc sống hẳn là rất khó khăn.
Chẳng qua suy cho cùng vẫn là tái giá, hơn nữa còn mang theo một đứa con, đoán chừng cuộc sống bây giờ cũng không tốt lắm. Lý Huệ suy nghĩ, trong lòng cũng khó chịu, vỗ vai Tô Tuyết, "Không sao, bây giờ cháu đã ở trong thôn rồi, sau này cô có thể chăm sóc cho cháu nhiều hơn."