Hôm qua đi ngủ sớm, chưa cần đợi gọi dậy đi làm thì An Nhiên đã thức dậy.
Hôm nay đến lượt nhóm của cô nấu cơm.
Sau khi vệ sinh xong xuôi, cô đi vào nhà bếp thì đã nhìn thấy Trịnh Tú Hồng ở trong đó, bữa sáng có cháo trắng và dưa chua, có vẻ làm rất ngon.
An Nhiên nói với Trịnh Tú Hồng:
“Chị Tú Hồng, bữa sáng hôm nay chị đã nấu rồi, bữa trưa cứ để cho em. Sau này chúng ta mỗi người nấu một bữa, mỗi người tự làm bếp chính, người còn lại làm giúp việc. Chị thấy thế nào? Giúp việc là đi rửa bát đũa có được hay không?”
Trịnh Tú Hồng nhìn cô gái nhỏ phấn chấn trước mắt, mỉm cười nói: “Được.”
Mọi người lần lượt thức dậy và sau đó bắt đầu dùng bữa.
Lại là một ngày mới, tiếp tục làm cỏ và kiếm điểm công, về phía nữ thanh niên tri thức thì Từ Chiêu Đệ vẫn như cũ đang tràn đầy năng lượng, Trịnh Tú Hồng thì không nhìn ra cái gì, không buồn không vui. Còn Vương Khê Khê thì cả người toát ra một loại năng lượng tiêu cực là trời diệt tôi rồi. Bên phía các nam thanh niên tri thức thì vẫn rất tốt.
Một nhóm mỗi người có tác phong khác nhau lại kết bạn với nhau đi lấy công cụ sản xuất.
An Nhiên để cho các người bạn đồng nghiệp của mình đi trước, còn bản thân lại đến chỗ trưởng thôn ở bên cạnh hỏi: “Trưởng thôn, cháu muốn thông giường đất một chút và kiểm tra nó.”
Trưởng thôn suy nghĩ một lát, nói: “Cái này thì đơn giản, buổi tối sau khi tan ca, chú và con trai lớn sẽ đến điểm thanh niên tri thức xem xem.”
“Vâng, vậy được, cảm ơn trưởng thôn. Thế cháu đi làm việc trước đây.”
An Nhiên nói xong thì tràn đầy năng lượng đi về phía mảnh đất hoang.
Trưởng thôn mỉm cười lắc đầu, nói: “Vẫn chỉ là một đứa trẻ.”
Cả một buổi sáng, An Nhiên dọn cỏ ở mảnh đất hoang. Cô đứng thẳng người lên, nhìn xung quanh, tốc độ cũng không kém nhiều so với bên nam thanh niên tri thức.
Nữ thanh niên tri thức thì chỉ có Vương Khê Khê còn hơn phân nửa cỏ dại là chưa dọn dẹp, cũng có thể là do cô ta sợ cậu thanh niên thẳng nam sắt thép bên cạnh nên chỉ dám nhỏ giọng ‘huhuhu...’
Thật không biết nói như thế nào cho phải.
Nước mắt ở chỗ nào mà rơi mãi không ngừng thế.
Bởi vì ngày hôm qua, An Nhiên đã mang rau dại gom lại, mọi người ý thức nhìn thấy thì đều giống nhau để qua một bên.
Buổi trưa thì cầm quay về để cho An Nhiên nhìn xem đâu là rau dại, đâu là cỏ.
Có kiến thức thật là cảm thấy tự hào.
Sau khi tan ca, An Nhiên và Trịnh Tú Hồng chạy lon ton về nấu ăn, so với hai người bọn họ ngày hôm qua từ từ đi dạo hoàn toàn khác biệt.
Đầu tiên nhặt rau dại trước, rửa sạch rồi thái nhỏ để nấu sau. An Nhiên quyết định quyên góp hai quả trứng cho mọi người cùng ăn.
Lấy cái nồi, đun nóng dầu, trộn đều rau dại cùng trứng gà cùng với muối, sau đó cô lén lút cho một ít ngũ vị hương và hạt nêm rồi đổ vào nồi.
Trứng gà rau rừng vàng giòn thơm nức đã xong rồi.
Món chính là bánh bao chay nguyên cám, An Nhiên lén lút bỏ ra mặt dày hơn lên, bằng không thật sự sẽ rất lạc giọng.
Rất nhanh cơm đã được nấu xong, mọi người ngửi thấy mùi thơm và nóng lòng muốn ngay lập tức bắt đầu dùng bữa.
“Ăn cơm thôi.” An Nhiên vừa dứt lời thì mọi người đã cầm bát đũa trong tay chuẩn bị xông lên phía trước.
“An Nhiên, không ngờ là cô nấu cơm ngon như vậy.”
“Đúng đó, quá ngon rồi.”
Vương Khê Khê sắc mặt không vui vẻ nói:
“Đúng, ăn ngon, nhưng mà có trứng gà ai nấu cũng đều ngon.”
An Nhiên thầm nhủ cũng đã quen với tật xấu của cô ta nói:
“Lần sau cô nấu cơm cũng có thể quyên góp hai quả trứng gà, để mọi người cùng nếm thử.” Có thể cảm nhận được bầu không khí có chút căng thẳng nên không ai nói gì nữa, mọi người yên lặng ăn xong bữa cơm.
Mặc dù phân công lao động rõ ràng, buổi trưa Trịnh Tú Hồng phải rửa bát nhưng An Nhiên vẫn ở lại đến cùng với cô ấy và làm một số việc lặt vặt. Không có dầu mỡ nên bát đũa rất dễ cọ rửa. Sau khi thu dọn xong, An Nhiên mới quay về phòng chợp mắt. Bữa trưa ngày hôm nay ăn cũng được, nên cô không mở phần ăn đặc biệt nữa.
Chuông báo làm việc vang lên, rời giường đi làm.
Buổi chiều, An Nhiên đã vượt qua được một phần ba mảnh đất mà miếng đất do Vương Khê Khê phụ trách vẫn còn rất nhiều cỏ dại.
Sau khi người chấm điểm công đến thì đã ghi cho mỗi người bảy điểm công, chỉ ngoại trừ Vương Khê Khê ra, cô ta chỉ được 4 điểm. Vương Khê Khê đã trở thành mặt giáo dục tiêu cực của toàn bộ điểm thanh niên tri thức.
Tan ca, sau khi quay về điểm thanh niên tri thức.
Có lẽ do đã quen với việc đi làm rồi nên mọi người đều thấy không sao, không giống như ngày hôm qua mệt đến độ không thiết nói chuyện.
Vương Khê Khê cảm thấy mình mất hết mặt mũi, đá ngã đập vào mặt điểm thanh niên tri thức, lúc ăn cơm cũng không ổn định, nhưng mọi người đều không nói gì, có thể cô ta cảm thấy buồn chán nên ăn xong đã trở về phòng nằm.
Khi trưởng thôn và con trai đến điểm thanh niên tri thức, An Nhiên ra đón họ vào, cô pha hai tách trà nói: “Chú trưởng thôn, anh Tiêu, đừng vội đi làm, uống ngụm nước trước đã.”
Trưởng thôn mỉm cười ha ha, bình thường cùng không nỡ uống nước trà, thầm nghĩ ‘thanh niên tri thức Tiểu An, đúng thật là hiểu chuyện.’
Uống nước xong thì bắt đầu làm việc.
Sau khi kiểm tra xong, trưởng thôn nói: “Không có vấn đề gì cả, có lẽ lúc đó nó được xây cùng với nhà chính, nhưng vẫn dùng được.”
An Nhiên mỉm cười nói vâng, vậy thì yên tâm rồi. Chú trưởng thôn và anh Tiêu thu dọn đồ đạc xong xuôi muốn đi về thì An Nhiên từ trong tủ cầm ra nửa cân đường đỏ, đưa cho trưởng thôn, cô nói: “Chú trưởng thôn, anh Tiêu, làm phiền hai người đến giúp cháu thông giường đất, mà hôm nay đồng chí Tiêu Hồng còn đưa chúng cháu lên núi, thật sự rất cảm kích. Chúng cháu có thể đến được thôn Thanh Sơn và gặp được người trưởng thôn giống như chú là may mắn của chúng cháu.” Vừa nói, vừa đặt đường đỏ vào trong tay của anh Tiêu.
Anh Tiểu nhìn cha của mình, không biết phải làm như thế nào mới ổn.
Trưởng thôn trầm mặc một lúc rồi nói: “Cẩm đi.”
Sau đó, ông ấy chắp tay sau lưng đi ra khỏi điểm thanh niên tri thức, anh Tiêu cũng đuổi theo cha của mình và rời đi.
Anh Tiêu nói với cha mình: “Cha, thanh niên trí thức họ An này cũng quá hào phóng. Con nhìn chỗ đường đỏ này cũng phải đến nửa cân.”
Trưởng thôn nói: “Con gái ở thành thị thật thông minh.” Nói xong câu này thì ông ấy không nói thêm gì nữa. Từ cách nói chuyện và làm việc của thanh niên tri thức Tiểu An có thể nhìn thấy thực sự không phải là một người bình thường. Cô không dấu vết khen mình, còn chỉ ra việc làm của con gái mình trong ngày, lại còn bảo mình chăm sóc Thanh Sơn. Dẫu biết là cô chỉ đang nói lời tâng bốc nhưng cũng rất thích nghe. Cái này phải học tập.