Có một cậu bé trai gầy gò đang lén lén lút lút thăm dò bốn phía, An Nhiên cảm thấy có thể tự cô đã tìm được vị trí của nó rồi.
Cô tìm được một con ngõ nhỏ không người, nhìn khắp bốn phía đều không có người thì tiến vào không gian.
Sau đó bắt đầu ngụy trang, trước tiên là dùng phấn nền bôi đen bản thân, lông mày vẽ dày hơn, cô nhìn dáng vẻ trẻ con mập mạp của mình trong gương liền suy nghĩ, đánh đổi nhan sắc nhất định phải liều mạng đánh đổi nhan sắc. Sau đó lại tiếp tục bôi bôi vẽ vẽ thêm một lúc mới xong.
Đem tóc dài cột lên, đeo nón lên, đem nón đè xuống thấp thật thấp, lại mặc vào một quần áo cũ kỹ rách nát.
Cả người cứ như biến thành người khác vậy, một người con trai da ngăm đen xuất hiện trong gương, không phải quen mắt lắm, nếu không nhìn kỹ thì chưa chắc đã nhận được ra.
An Nhiên đắc ý, cả một màn ngụy trang này còn là do cô cố ý học, tuy rằng kỹ năng của bản thân có hơi lệch không được tinh xảo lắm.
Đem đồ vật muốn giao dịch chuẩn bị xong, để chuẩn bị cho bất kì tình huống nào, không gian thật sự là thần khí cần thiết cho việc du lịch ở nhà. Có thể ở trong không gian nhìn thấy tình hình ở bên ngoài, sau khi xác nhận bên ngoài không có người, cõng trên lưng cái sọt liền bước ra khỏi không gian.
Tìm kiếm đến chỗ nhập khẩu ở chợ đen, còn chưa đợi tới gần, thì đã có một giọng nói thô kệch vang lên: “Làm cái gì đó?”
An Nhiên nhỏ giọng nói: “Giao dịch.”
Người đàn ông đánh giá An Nhiên từ trên xuống dưới một lượt, rồi lại nhìn đến cái sọt ở dau lưng nói: “Đóng một hào tiền trông coi”. An Nhiên đóng tiền rồi bước vào chợ đen, phóng mắt qua nhìn xung quanh cũng không nhiều người lắm. Mọi người đều rất yên tĩnh, có yêu cầu thì đều nhỏ giọng làm giao dịch, giống như thành phố ma vậy. Người bán đem một số hàng mẫu muốn giao dịch bày ra ngoài, cái sọt cũng cõng ở sau lưng, đoán chừng là sợ có sự kiểm tra đột xuất thì có thể nhanh chóng chạy trốn.
An Nhiên đi dạo từ đầu tới cuối, bình thường thì đều là bán lương thực nhiều hơn, còn có bánh ngọt, đường, cũng có bán vải tì vết nữa.
Một quầy bán hàng hấp dẫn sự chú ý của cô, là một người bác gái trước mặt có đặt một cái hộp trang sức, nhưng không có người hỏi han. Cũng phải thôi người ở trấn này muốn no bụng cũng khó, làm gì có ai mua hộp trang sức chứ. Người bác gái cúi thấp đầu nhìn hộp trang sức trước mặt, khuôn mặt mang nét bi thương.
An Nhiên đi lên trước, nhỏ giọng hỏi: “Thím ơi, cháu xem cái này có được không?” Bác gái đó gật đầu, không nói năng gì.
Mở hộp trang sức ra nhìn, thấy đồ ở bên trong thì liền sững sờ, bên trong hộp trang sức là một chiếc vòng tay màu lục đế vương. So với cái mà bà ngoại để lại cho cô còn trong suốt hơn, còn có một số trang sức nhỏ khác, nhìn ra được là được làm ra từ một khối nguyên liệu.
An Nhiên đóng lại cái hộp trang sức hỏi bác gái đó: “Thím muốn giao dịch như nào ạ?”
Bác gái: “Nhóc con à, tôi chỉ muốn giao dịch lương thực loại tốt. Ông nhà tôi sắp không được rồi, trước khi đi muốn ăn một ít lương thực loại tốt.” An Nhiên nhìn khuôn mặt sầu khổ ở trước mặt, dường như mơ hồ có thể thấy được một người già được giáo dục rất tốt, khiến cho An Nhiên nhớ tới bà ngoại.
Trầm mặc trong phút chốc: “Như vậy đi, cháu cho thím hai mươi lăm ký gạo, hai mươi lăm ký bột mì, một kí dầu ăn và một ký đường đỏ. Thím đưa cái này cho cháu, thế nào?”
Bác gái vội vàng nói: “Nhiều quá rồi, nhiều quá rồi, nhóc con à, bây giờ mấy thứ này không đáng tiền đến vậy đâu.”
An Nhiên nói: “Thím nghe cháu nói, thím đưa địa chỉ cho cháu, đồ thì cháu không đem theo ở trên người, cháu đi lấy rồi sẽ đưa tới cho thím.”
Sau khi nhớ rõ địa chỉ, thì liền đi ra khỏi chợ đen. Tìm một ngõ nhỏ không người, tiến vào không gian, đem hết tất cả mọi thứ đặt vào trong sọt, lại cho thêm ít thịt ba chỉ và trứng gà. Cái vòng tay đó ở thế kỷ 21 chính là vật vô giá, những thứ này có thể mua được một bộ trang sức như thế, cô thấy bản thân thật sự chiếm được tiện nghi lớn rồi. Sau này bản thân cô sẽ giúp đỡ bác gái đó nhiều hơn chút, gửi tặng thêm một ít đồ nữa.