Thông qua biểu quyết, mọi người nhất trí đồng ý để An Nhiên phụ trách nấu ăn, mỗi ngày tới lúc nấu cơm, bên chỗ An Nhiên đều sẽ truyền đến một mùi hương mê người, mọi người đã sớm thèm, nghĩ đến nước tương thịt ăn kèm với cơm rất ngon, không thể suy nghĩ nữa nếu không sẽ chảy nước miếng. Bây giờ rốt cuộc có thể quang minh chính đại nếm thử tay nghề của An Nhiên rồi.
Được rồi, nếu mọi người đã nhiệt tình như vậy, cô liền cung kính không bằng tuân mệnh, ai làm cho ánh mắt của dân chúng là sáng như tuyết đâu. An Nhiên ngạo kiều nghĩ.
Dùng gà rừng làm gà kho tàu om khoai tây, Hoàng Kiến Thiết đổi được bảy quả trứng gà, vậy làm trứng gà xào ớt, bánh trứng, lại xào đĩa rau dưa, canh là món trứng gà cà chua.
Mùi hương vẫn luôn bay vào trong lỗ mũi của mọi người, đều không tự chủ được nhìn về nhà bếp, nhìn xem lúc nào có thể làm xong.
An Nhiên nói một tiếng: “Ăn cơm.” Mọi người đều ngoan ngoãn cầm chén đũa của mình ngồi chờ, làm cho An Nhiên cảm thấy bản thân như là bác gái nhà ăn, bác gái chuẩn bị múc đồ.
Đồ ăn mang ra đầy đủ, Vương Khê Khê cùng Vương Minh Trí vẫn không xuất hiện, Hoàng Kiến Thiết đành phải bất đắc dĩ đi ra ngoài tìm.
Một lát sau, Hoàng Kiến Thiết trở về, anh ấy bất đắc dĩ tỏ vẻ: “Tôi đã đi tìm những nơi bọn họ có khả năng ở nhưng đều không thấy người, chỉ có thể để lại một ít đồ ăn cho bọn họ, chúng ta ăn trước đi, đừng đợi.”
Đành phải như thế, dù sao cũng là chút việc nhỏ, mọi người đều vô cùng cao hứng ăn uống, đã lâu không có chạm vào món ăn mặn, ăn đến không ngẩng đầu lên, dị thường thỏa mãn. Đều là cơm nhà, ngày thường cũng đã từng ăn, như thế nào An Nhiên nấu lại ngon như vậy chứ.
Tất cả lực chú ý của mọi người đều tại đồ ăn, không có người muốn nâng chén, An Nhiên nhẹ nhàng thở hắt ra, người sợ giao tiếp bày tỏ sợ nhất là muốn nói vài câu chuyện trên bàn cơm.
Cơm nước xong, mọi người đối với tay nghề của An Nhiên đều tán thưởng và khích lệ, An Nhiên cười bảo không có gì. Mọi người cùng nhau thu dọn tàn cuộc xong, trời sắp tối, nhưng là Vương Khê Khê và Vương Minh Trí vẫn chưa có trở về.
Lúc này, mọi người đều cảm thấy có chút không đúng rồi, Hoàng Kiến Thiết nói: “Chúng ta đi tìm xem, đừng tách ra, trời đã tối rồi, các bạn nữ ở bên ngoài cũng không an toàn, thật sự tìm không thấy chỉ có thể đi tìm trưởng thôn.”
Mọi người đều đồng ý.
An Nhiên về phòng lấy đèn pin ra, có đồ chiếu sáng rồi, mọi người liền rời khỏi điểm thanh niên trí thức bắt đầu tìm kiếm.
Sau khi Vương Khê Khê chạy ra ngoài, vừa nghĩ đến chuyện điểm số vừa đi về hướng trên núi, muốn bình tĩnh một chút. Cô ta không thể tin được bản thân lại chỉ thi được điểm số như vậy, về sau cô ta còn mặt mũi mà gặp người sao, nhóm thanh niên trí thức kia không biết sẽ cười nhạo cô ta như thế nào. Chỉ lo ảo não nên không phát hiện con đường mình đang đi không phải là đường lúc bình thường hay đi.
Vương Khê Khê đi một lát thì có chút mệt mỏi, tìm tảng đá ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn bốn phía, mới phát hiện lạc đường, vì thế cô ta bắt đầu hoảng hốt chạy lung tung để trở về, không cẩn thận bị té ngã một cái, đập phải đầu rồi ngất đi.
Vương Minh Trí cũng là tên ngốc, anh ta đi theo Vương Khê Khê phía sau, nghĩ một lát nữa hai người ở cùng một chỗ, anh ta sẽ có cơ hội an ủi người đẹp, anh ta nhất định phải thể hiện thật tốt.
Kết quả là đi theo đi theo thì mắc tiểu, nghĩ Vương Khê Khê cũng không thể đi xa, liền tìm một chỗ để giải quyết, sau khi xong việc, nhìn xem phía trước thì còn có người nào, lại nhìn chung quanh, chính mình cũng lạc đường.