Trường học vẫn chưa xây xong thì đã đến mùa thu hoạch vụ thu, đây là một sự kiện trọng đại, mọi người ai cũng dậy sớm lên ruộng gặt lúa, sợ ông trời không nể tình mà mưa xuống thì nửa năm công sức cũng đi tong.
Trong thôn, dù là cụ già đã có tuổi hay là đám con nít bình thường chơi bời lêu lổng đều đi thu hoạch, lao động. Không có thứ gì quan trọng hơn lương thực.
Tiêu Thành An nghe nói ở phòng thư có bưu kiện của mình, trong lòng hơi băn khoăn ai là người gửi hàng cho anh, trong nhà có khá ít thư của mẹ chứ đừng nói gì đến gói hàng, lẽ nào là An Nhiên?
Đến phòng thư, Tiêu Thành An ký tên nhận gói hàng, anh nhìn gói hàng trước mặt, thật sự là rất lớn, nhìn thấy bưu kiện viết tên An Nhiên thì trái tim Tiêu Thành An không khỏi đập nhanh hơn, đôi mắt lóe sáng, trên mặt đều là ý cười.
Anh cầm gói hàng lên, nhanh chân trở về ký túc xá. Trùng hợp là các bạn cùng phòng đều đang ở đó, nhìn thấy Tiêu Thành An cầm gói hàng lớn như vậy trở về thì đều nói: “Người trong nhà gửi đồ, có đồ tốt thì nhớ chia sẻ cho anh em nhé.”
Lần trước ngồi xe lửa chung với nhau, Vương Lực còn chọc ghẹo: “Chắc là người yêu đó.”
Những người khác cũng hỏi theo: “An Tử, có phải là người yêu thật không.”
Tiêu Thành An chỉ cười xán lạn không nói gì, mọi người đều xem như anh đang ngầm thừa nhận.
Vương Huân cũng nói thêm: “Nói đến người yêu thì phải nói đến cơm tương ăn lần trước, thật sự rất thơm, nếu An Tử còn có gì ăn thì có thể đem ra cho anh em nếm thử.”
Mọi người nghe xong đều nghe ngóng chuyện ăn cơm tương, Vương Huân bắt đầu miêu tả lại hương vị của nó một cách sinh động như thật. Làm cho cả đám lính đều thèm thuồng.
Nói là làm lính thì nhất định có thể ăn no, nhưng muốn ăn ngon thì không thể nào. Trong bụng mọi người đều không có chất béo, không khỏi nhìn về phía gói hàng trong tay Tiêu Thành An, giống như anh không phải đang cầm gói hàng trong tay, mà là một món ăn ngon di động vậy.
Tiêu Thành An im lặng nhìn bọn họ, đặt gói hàng lên giường mình, Vương Lực ân cần đưa cái kéo cho anh, nịnh nọt mà cười nói: “Anh Tiêu, anh đến đây, nếu mệt thì em có thể làm thay.” Quả thực là không có mắt nhìn, những người khác đều bày ra vẻ mặt khinh thường Vương Lực.
Anh mở gói hàng ra, cầm lấy bức thư, xếp lại rồi bỏ vào trong ngăn kéo. Sau đó mới đọc xem cô nhắn gửi cái gì.
Sáu chai tương lớn, có hai chai tương nấm, bốn hộp đào đóng hộp, đây là cô thấy một cây đào dại nên tự mình làm, còn có một ít mứt hoa quả khô, một túi thịt khô và thịt heo, cô còn nói là để khi anh đói bụng rồi ăn, chống đói. Còn mật lê thì làm thành nước uống cho ấm phổi. Còn có mì trà dầu, một ít hạt dưa và một số đồ ăn vặt.
Tiêu Thành An có hơi dở khóc dở cười, đây có phải xem anh như một đứa con nít không.
Đám anh em chua xót vẫn đứng tại chỗ không đi, họ cũng không có được người yêu như vậy. Không có gì để nói, ngay cả một bức thư cũng không.
Tiêu Thành An lấy một túi thịt khô nhỏ trong túi ra chia cho mọi người, rồi lại cho mỗi người một ít hạt dưa, sau đó cầm một chai tương chia cho bọn họ.
Mặt anh không biểu cảm: “Mấy người cũng đừng suy nghĩ nhiều, đây là người yêu tôi cho, nếu có năng lực thì mọi người cũng tìm một người tốt như vậy đi.” Tiêu Thành An không biết xấu hổ khi có An Nhiên là người yêu của mình.
Nói ra những lời này hẳn là muốn ăn đòn, nhưng miệng ai cũng ngắn ngủn có hạn, không còn cách nào khác, chỉ âm thầm hạ quyết tâm, chờ đến lúc thi đấu trong quân đội thì sẽ hạ anh thật đẹp mắt.
Vương Lực ăn một miếng thịt khô, kích động nói: “Tôi cho là ăn cơm với tương là đã quá ngon rồi, vậy mà thịt khô này cũng ngon như vậy, làm sao nhỉ, từ trước đến giờ tôi chưa từng được ăn ngon như này.”
Mọi người vừa ăn vừa gật đầu phụ họa, ai cũng đều hâm mộ Tiêu Thành An, nói rằng có thể tìm đâu ra một cô người yêu tốt như vậy.
Tiêu Kiến Thiết đến tìm Tiêu Thành An có việc, vừa vào nhà thì trông thấy mọi người đang say sưa ăn gì đó, biểu cảm giống hệt như con mèo đang hít cỏ mèo.
Tiêu Thành An không để ý đến bọn họ, hỏi Tiêu Kiến Thiết: “Anh tìm em có việc gì, à đúng rồi, An Nhiên gửi cho em mấy thứ gì đó, để em lấy cho anh một ít.” Nói xong thì cho anh ấy một lọ thịt muối, Tiêu Thành An hẹp hỏi chỉ cho bọn họ mấy miếng thịt khô với vài nắm hạt dưa, Tiêu Kiến Thiết nhìn những thứ này, rồi lại nhìn khuôn mặt đầy phúc phận của anh, khóe miệng không khỏi giật giật.
Tiêu Kiến Thiết nhớ ra việc chính: “Quân đội nói muốn trưng binh ở quê chúng ta, đoàn trưởng muốn hai chúng ta đi, anh đến nói với em trước, lát nữa em đi tìm đoàn trưởng.”
Tiêu Thành An nghe xong, cảm thấy có thể đi, đúng lúc có thể về xem cô nhóc ở nhà.
Nhìn xong thì hung ác nhẫn tâm mà cầm hai chai tương lên, còn mấy thứ còn lại nhét vào trong ngăn tủ, nếu không thì lúc trở về sẽ không còn một thứ gì.
“Báo cáo!”
“Vào đi.”
Tiêu Thành An đi vào phòng làm việc của đoàn trưởng, đoàn trưởng hài lòng nhìn binh lính của mình, lại thấy trong tay còn cầm thứ gì đó, cười ha hả: “Tay cậu cầm gì vậy.”
Tiêu Thành An gãi đầu, cười khúc khích: “Có người gửi cho tôi chai tương ăn với cơm, tôi nghĩ cũng muốn cho đoàn trưởng nếm thử một chút.”
Đoàn trưởng cũng cười: “Vậy thì tôi không khách sáo nữa, lần này cậu đến chắc là cũng biết rõ tôi để cậu và Tiêu Kiến Thiết về quê hai người ở Cát Thành để chiêu binh, một là vì hai người quen thuộc, hai là có một nhiệm vụ bí mật cần hai người hoàn thành.”
Nói xong liền đưa văn kiện sang, Tiêu Thành An để tương lên bàn, nhận lấy văn kiện rồi đọc. Sau khi xem xong thì trả lại rồi chào theo quân lễ.