Tàu sắp vào đến ga, trên đường cũng không gặp được người nào xinh trai đẹp gái hoặc là kỳ lạ.
Điều đó làm cho An Nhiên cảm thấy tiếc nuối không nói nên lời.
Tới nơi, mọi người bắt đầu xuống tàu. Bởi vì đã là trạm cuối, cho nên tất cả mọi người trên tàu đều xuống hết.
An Nhiên xách chăn đệm và hành lý, di chuyển vô cùng khó khăn. May mà bản thân sức lực không tồi nên vẫn mang được, nếu không, với số hành lý này, nghĩ thôi là thấy phiền.
Cũng không biết thể chất của bản thân là cái loại gì, rõ ràng là một cô gái dễ thương, vậy mà lại là đại lực sĩ.
Trước đây, bà ngoại vô cùng thích làm ruộng. Lúc mỗi lần đi trồng trọt, bản thân đều sẽ về nhà cũ ở nông thôn để trồng một số loại rau và trái cây. Cũng bởi vì mình sức lực khỏe mạnh, bà ngoại cũng sẽ để mình giúp sửa sang vườn rau. Hằng năm, An Nhiên đều cùng bà ngoại sống ở nông thôn một thời gian, cho nên, cuộc sống ở nông thôn với An Nhiên cũng là một loại năng lực mà cô có. Nghĩ đến bà ngoại, An Nhiên có chút mất mát.
Xuống tàu, mọi người tập trung ở phòng làm việc của thanh niên tri thức, sau đó chờ đại đội sản xuất đến dẫn người đi.
An Nhiên được phân đến thôn Thanh Sơn của đại đội Nhị Gia Tử, khéo sao, nữ chính cũng được phân đến đây. Còn có nam thanh niên tri thức Hoàng Kiến Thiết cùng nữ thanh niên tri thức Trịnh Tú Hồng và Từ Chiêu Đệ và thêm hai thanh niên tri thức không ngồi cùng toa lúc đó.
Người mập mập lùn lùn vừa giới thiệu về bản thân là Vương Minh Trí, cùng một người cao cao gầy gầy tên là Trương Gia Hoa.
Chà, dựa theo tên gầy và tên béo trong Lộc Đỉnh Ký đã thành hiện thực.
An Nhiên khinh bỉ bản thân một chút vì không nên trông mặt mà bắt hình dong, điều đó thật bất lịch sự.
Ba nam thanh niên tri thức và bốn nữ thanh niên tri thức xách hành lý của mình đi theo phía sau đội trưởng đến thôn Thanh Sơn. Có thể bởi vì thôn của mình được phân quá nhiều thanh niên tri thức hoặc là còn có chuyện gì khác mà trưởng thôn Tiêu Nhị Trụ sắc mặt có chút không vui, cả khuôn mặt đều khó chịu. Đây là cha chồng tương lai của nữ chính đấy. Cẩn thận! Cẩn thận!
An Nhiên mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. Những người không biết đều sẽ nghĩ cô là kiểu thanh niên tri thức ngoan ngoãn nghe lời, ai mà ngờ tới, độc thoại nội tâm của An Nhiên còn nhiều hơn bão bình luận của bộ phim truyền hình ăn khách.
Mọi người đi tới phía trước một chiếc xe bò, đại đội trưởng nói:
“Mọi người để hành lý và những cái khác lên xe bò rồi đi bộ, bảo bối này là của đội sản xuất nên không thể để kiệt sức được.”
An Nhiên: “...”
Cô đã nghe bà ngoại kể rẳng, súc vật trong những năm bảy mươi so với con người còn trân quý hơn. Nhưng khi mọi chuyện thực sự diễn ra trước mắt thì An Nhiên liền cảm thấy không dám nhìn thẳng vào mình nữa.
‘Hứ, ai còn không phải bảo bối chứ.’
An Nhiên trong lòng vừa càu nhàu, nhưng vẫn bước đi.
Lúc này, Từ Chiêu Đệ nói:
“Chúng ta hát cùng nhau đi, để cho đại đội trưởng xem thử phong thái của thanh niên tri thức chúng ta.”
An Nhiên: “...”
Sao sinh lực cô ấy vẫn còn dồi dào như vậy!
Hoàng Kiến Thiết hưởng ứng nói: “Ý kiến của đồng chí Từ rất hay, vậy mọi người không ngại để tôi bắt đầu chứ?”
Vừa nói, anh ấy vừa tự bắt đầu hát.
An Nhiên thề rằng bản thân cô đã lâu lắm rồi mới không nói nên lời.
Sau khi bài hát thứ tư kết thúc, An Nhiên cảm thấy mình không thể đục nước béo cò sau đó nữa, kết quả của hoạt động ca hát lần này với cô là thăng hoa, giàu cảm xúc và đầy chính nghĩa - “không có tinh thần, chán nản, uể oải và suy sụp”.
Một lần nữa An Nhiên lại cảm thấy mình lạc điệu so với mọi người.
Đi bộ khoảng một giờ đồng hồ thì nhìn thấy ngôi làng. An Nhiên từ trước đến giờ chưa từng khẩn trương như thế, chỉ có lúc đó, khi chị gái bán hàng đã nói với cô rằng chiếc túi phiên bản giới hạn mà cô yêu thích từ lâu đã bán hết rồi và không còn nữa, chính là cảm giác của cô lúc này.
Trong lòng An Nhiên đung đưa theo những mái chèo...
Ở đầu thôn, một vài đứa trẻ đang chơi đùa, còn có cả một số bà mẹ chồng lớn tuổi đang may vá.
“Trưởng thôn, nhận thanh niên tri thức quay về này, nhìn xem những chàng trai, cô gái này thật tài giỏi.”
Bây giờ không cần nhìn vào thái độ hòa nhã và nhạy cảm của những bác gái cũng cảm thấy vô cùng thành công. Tất cả những bác gái này đều là những trụ cột vững chắc của mọi gia đình trong thôn, là tồn tại đã nói là làm.
Truyện cổ tích về bốn cơn ác mộng lớn ở nông thôn là vặn đùi ngỗng lớn, chó giữ cướp đường, mổ chân gà trống và bác gái nằm vùng.
An Nhiên có may mắn đã gặp được một trong bốn ác mộng lớn, không thể đắc tội, chỉ được qua lại thân thiết.
An Nhiên ngoan ngoãn mỉm cười, nhưng không nói gì.
Nữ chính Vương Khê Khê điềm tĩnh lại khẽ nâng cằm lên tự hào, trong mắt có chút thờ ơ và khinh thường.
“Nhìn thấy chưa, những thanh niên tri thức này không ai dễ đối phó.”
“Người có khuôn mặt tròn, to béo như hổ kia tôi thấy rất ổn.”
An Nhiên: “...”
Một vạn mũi tên xuyên qua tim.
Đi theo trưởng thôn vào bên trong, tính ra trong thôn hầu hết đều là nhà ngói, các nhà cửa đều mở toang, rau rừng và một số thứ khác đang hong nắng, chen chúc đầy như pháo hoa.
Chậm rãi đi đến trước cửa của một ngôi nhà gạch, dừng lại một chút, trưởng thôn mở cửa để mọi người dỡ hành lý.
“Sau này, đây sẽ là chỗ ở của mọi người, trước đây, căn nhà này là sân của một địa chủ, sau này sụp đổ, nhường thành chỗ cho mọi người ở, tổng cộng có hai phòng, còn có thêm một nhà kho. Mọi người xem xem nên bố trí như thế nào.”
Trưởng thôn lại nói tiếp: “Lương thực của mọi người, cứ ghi vào trong thôn trước, đến lúc chia lương thực thì trừ vào công điểm. Nếu như có cái gì không hiểu, mọi người cứ vào nhà đầu đường tìm tôi, nhà của tôi ở đó. Lát nữa mọi người thu dọn xong thì đến nhà của tôi, tối nay ăn cơm ở đó. Được rồi, ngày mai mọi người có thể nghỉ ngơi một ngày, ngày kia thì đi làm.”
Trưởng thôn nói xong thì xoay người dắt xe bò rời đi.
Ông ấy vừa đi vừa nói: “Cũng kiệt sức rồi hả, mày ngày mai cũng nghỉ ngơi một ngày.”